Dư Tội

Chương 064: Cả ổ xuất quân. (1)

Chương 064: Cả ổ xuất quân. (1)
Cả đám châu đầu thì thầm, nhưng đa phần là hỏi nhau phải làm sao bây giờ? Qua nổi không? Hay là thương thảo để thêm điều kiện, ít nhiều cũng phải cho vài đồng dằn túi chứ? Hoặc là phải có chỗ dung thân. Với một đám người quen chấp hành mệnh lệnh mà nói, đúng là hoang mang tột độ.
Hứa Bình Thu đợi một lúc lại ra hiệu cho mọi người im lặng: “ Cho mọi người biết một tin nữa, năm nay trong tay tôi có ba mươi hạn ngạch tuyển dụng cho ban hình sự tỉnh, trừ đi một số hạn ngạch không thể không cấp cho người có quan hệ, còn chưa tới mười cái nữa thôi, tôi hi vọng các cậu bị đào thải một nữa, thế thì đơn giản cho tôi quá.”
Quả đào quá lớn, đám học viên sáng mắt, lý tưởng được ở lại tỉnh thành gần hơn bao giờ hết, tất cả tha thiết nhìn Hứa Bình Thu như muốn nói, tôi làm được.
Dư Tội ngửi thấy mùi âm mưu trong những lời này, đào thì chắc chắn là có rồi, nhưng cái giá thì chưa biết, lão già này lúc nào cũng sặc mùi mờ ám, khả nghi.
Đồng thời cũng có một chút hưng phấn, chuyện này nằm ngoài bất kỳ dự liệu nào của y, sẽ rất là vui đây.
“ Đã tới giờ rồi, lên xe ... Xe sẽ đưa các cậu tới một chỗ bất kỳ nào đó ở thành phố, nếu các cậu bị lạc đàn, vậy tự sinh tồn, nếu các cậu may mắn gặp nhau, tôi mong các cậu giúp đỡ lẫn nhau, bốn mươi ngày sau, tôi ở đây đợi mọi người, đương nhiên ai bị đào thải thì không gặp được tôi nữa. “ Hứa Bình Thu xem thời gian, hô:” Xếp hàng, lên xe!”
Một đám học viên mang đủ tâm tình đi lên xe, không ai có tâm trạng thảo luận, tâm trạng nặng nề lo âu.
Ngoài kia, màn đêm chậm chạp buông xuống, đem cái ồn ào của thành phố xa lạ gói ghém trong bóng đêm tĩnh lặng.
Xe chạy với tốc độ cao dọc theo đường rộng tới tám làn xe, dòng xe cộ chạy vùn vụt qua cửa sổ tựa vô số ánh sao băng lóe xẹt qua trước mặt, hoặc đi vào nội thành phồn hoa, hoặc là rời khỏi cái khu rừng bê tông cốt thép này.
Dù thế nào bọn họ cũng có điểm đến cụ thể, chẳng như chiếc xe này đưa đám thanh niên hoang mang đi tới đích vô định, ước chừng được mười mấy km, dừng ở một nơi mà chả ai nhận ra, tất nhiên rồi đã ai tới đây đây, ai nấy tim vọt tận lân cổ.
Hứa Bình Thu ngồi ở ghế sau lái xe, quay đầu lại hiền từ hỏi: “ Ai đi đầu đây?”
Không ai trả lời, tựa hồ đều không dám tiếp nhận khiêu chiến này, một số lấm lét ngẩng đầu chỉ để nhìn trộm người khác, chút dũng khí được khơi lên khi nãy bị cảnh tượng xa lạ bên ngoài làm xí ra hết rồi.
“ Thế này sao mà được, lại chẳng phải bảo các cậu đi nạp mạng, ngay cả dũng khí mưu sinh cũng không dám thì sau này ai dám giao trọng trách cho các cậu đây, thôi để tôi chọn ....” Năm phút sau tình hình không có gì cải thiện, Hứa Bình Thu không hài lòng, quét mắt một lượt điểm danh:” Hùng Kiếm Phi, chẳng lẽ chuyện này còn nguy hiểm hơn là đẫu võ có thể thương tật bất kỳ lúc nào, trả lời tôi xem, cậu có dám không?”
“ Có gì mà không dám?” Bị mười mấy ánh mắt nhìn chằm chằm, Gấu Chó đứng lên luôn, hùng hổ đi ra cửa xe, quay lại nói lớn: “ Các anh em, tôi đi trước đây, sợ cái buổi gì chứ, nói luôn nhé, thằng nào bỏ về giữa chừng là chó đẻ, sau này đừng nhận là anh em nữa.”
Lái xe phì cười, đám anh em bị tinh thần đầu đất của Gấu Chó kích thích, người hứa hẹn, người chúc hắn thượng lộ bình an, bất kể là hố phân hay hố lửa, cứ nhảy xuống xem sao, sợ cái đíu.
Xe lại đi thêm một lúc, nhân vật số hai quả nhiên là Trương Mãnh, một thằng đầu đất khác, thằng này sớm bị trường học tẩy não rồi, Hứa Bình Thu có vẻ thích loại hình sinh vật đơn bào mù quáng nghe lệnh, hết sức tán thưởng.
“ Tốt, tiếp theo là ai đây, có phải là đi theo thứ tự không?” Xe lại tới thêm chặng nữa, Hứa Bình Thu hỏi người ngồi trên cùng, là Lý Nhị Đông, tên này lúc nãy tiễn người ta đi thì hô rất to rất khí thế, giờ tới bản thân sợ rồi, Hứa Bình Thu mỉm cười: “ Thôi, người tiếp theo vậy, lát tôi đưa cậu ra thẳng sân bay nhé.”
“ Không, không ... Tôi.” Lý Nhị Đông cắn răng đứng dậy, tự cổ vũ bản thân: “ Liều luôn, cùng lắm đi nhặt đồng nát, đói làm sao được.”
Nhắm mắt đưa chân, nhảy xuống xe, xe rồ một cái lên đường, nhìn hoàn cảnh xung quanh, Lý Nhị Đông vội vàng đuổi theo xe la oai oái: “ Này, khoan đã, khoan đã, đây là bên Châu Giang, không có rác mà nhặt ... Cho tôi xuống trạm sau, này … này, đợi tôi với.”
Xe càng đi càng xa, Lý Nhị Đông thở hồng hộc, sợ sệt nhìn quanh, lúc này bóng đêm dần buông xuống, thành phố hoa đăng như biển, với hắn lại chẳng khác gì cảnh tượng trong phim kinh dị, từng hồi hơi lạnh cứ chạy ngược từ chân lên đầu. Bên sông gió thổi lồng lộng, bước chân Lý Nhị Đông loạng choạng, hối hận ngàn vạn lần, sao trưa nay không ăn nhiều một chút, đói rồi, làm sao đây?
Tiếp theo là Tôn Nghệ, thằng này tính cách trẻ con ham vui, nhe răng cười với đám anh em rồi nhảy xuống xe nhẹ tênh như không. Xe càng đi thì càng im ắng, càng áp lực, Uông Thận Tu là thằng giỏi đánh bài chuồn, vốn định rút lui, nhưng ngại không lên tiếng, đến khi Đổng Thiều Quân có thể xem như điều kiện gia đình khá tốt thản nhiên xuống xe, hắn cũng cắn răng nhảy xuống theo.
Người xuống ở chặng tiếp theo Thiệu Soái, người duy nhất không thuộc nhóm Dư Tội. Nam sinh này bình thường còn ít nói hơn cả Dư Tội, bọn họ tiếp xúc không nhiều, chẳng biết sao mà hắn được chọn vào đội ngũ này, biểu hiện ở trong trường khác kém, ngay cả thể trạng có vẻ gầy gò suy dinh dưỡng, nhưng tới lượt một cái tự động đứng dậy đi luôn không cần ai nói gì. Sự thàn nhiên những người cho rằng mình hơn hắn thêm dũng khí, không ai ở lại.
Lúc này xe đã đi được hơn một tiếng rồi, qua giờ cơm tối, cuộc sống đêm bắt đầu nhộn nhịp, Hứa Bình Thu nhìn Bánh Đậu và Thử Tiêu, hai thằng mắt qua mày lại nãy giờ, hỏi: “ Thương lượng xong chưa, ai đi trước?”
Đậu Hiểu Ba đứng dậy, lề mề đi ra cửa, mặt nhăn nhó như gái nhà lành bị ép đi làm kỹ nữ, vừa đi vừa lẩm bẩm: “ Biết ngay là số mình không gặp được chuyện gì hay mà, không phải bị anh em lừa thì bị tổ chức gạt, toàn bọn đéo ra gì.”
Hứa Bình Thu nghe câu ấy dở khóc dở cười: “ Này này này, đính chính lại nhé, tổ chức cho cậu cơ hội, ai là gạt gì, bây giờ muốn bỏ cũng được mà.”
Đậu Hiểu Ba mặt sưng sỉa, chẳng cần biết đang nói chuyện với vị xử trưởng đứng đầu hệ thống hình sự tỉnh:” Mẹ nó, tới lúc này ai mà bỏ được, chúng nó cười cho thối mũi à?”
Câu nói ai oán biến mất sau cánh cửa đóng lại, Hứa Bình Thu bỗng nhiên bảo tài xe: “ Đi thêm 10 km, rẽ vài lần vào.”
Nói thế làm Nghiêm Đức Tiêu cuống lên, vừa rồi hai thằng đã thương lượng lát nữa sẽ đi cùng nhau, vội vàng quan sát địa hình, ghi nhớ đường lát nữa quay lại tìm Đậu Hiểu Ba.
“ Đức Tiêu, khá lắm, chưa gì mà đã nghĩ ra đối sách rồi, không tệ, nhưng tôi dám cược, ở cái thành phố mật độ nhân khẩu dày đặc này, cậu có tìm cũng không nổi đâu.” Hứa Bình Thu đi guốc vào bụng đám chim non này, cố tình nói ra.
E là thế thật, xe đi vào một con đường thương nghiệp, biển người nườm nợp , phóng mắt nhìn tới chỉ toàn người với người, ánh đèn loang loáng khắp nơi khiến người ta h oa mắt mất phương hướng. Nghiêm Đức Tiêu thấy xe đi với tốc độ rùa bò mà sốt ruột, cái thằng bé đáng thương kia thường ngày ra đường còn không về nổi trường, lỡ lạc thì sao đây?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất