Chương 088: Đường về chậm chạp. (1)
“ Mời hành khách Nghiêm Đức Tiêu chuyến bay CZ2356 bay tới Đại Nguyên mau chóng tới cổng A10 đăng ký, chuyên bay của quý khách sắp cất cánh ...”
Phòng hút thuốc, phòng vệ sinh, khu mua sắm đều vang lên giọng nói êm ái dễ nghe của tiếp viên hàng không, Dư Tội đứng ở cửa máy bay sốt ruột nhìn đồng hồ, thằng thối tha Thử Tiêu đó, loa gọi hai lần rồi mà còn chưa về.
Lâm Vũ Tịnh từ trong khoang máy bay chạy ra, bực bội hỏi:” Rốt cuộc cậu ta đi đâu, không có chút tính kỷ luật nào cả, các cậu không tới cùng nhau à?”
“ Chuyện này, chuyện này hơi khó giải thích ...” Dư Tôi đứng ngồi không yên, chợt reo lên:” Tới rồi, tới rồi.”
Tới rồi, quả nhiên là tới rồi, Thử Tiêu chạy hồng hộc, rốt cuộc cũng đã tới kịp trước lần gọi cuối cùng, Lâm Vũ Tịnh không nói không rằng lườm một cái. Dư Tội đỡ Thử Tiêu thở không ra hơi về chỗ ngồi, giúp hắn vuốt ngực, thấy người đi cùng đều đã về chỗ, hỏi:” Có tìm thấy không?”
“ Không, chủ nhà cũng không biết, cô ấy không quay lại nữa.” Nghiêm Đức Tiêu buồn bã lắc đầu:
Tìm ai vậy? Tất nhiên là tìm Tế muội tử, đó là một đoạn tình cảm đơn thuần mỹ lệ của Thử Tiêu ở Quảng Châu, vì trong nhà triệu tập mà phải bỏ lại cô gái trong lòng, từ đó bặt vô âm tín, sợ rằng sẽ thành nuối tiếc cả đời của Thử Tiêu. Bọn họ đã tìm mấy lần, hôm nay lại nhân cơ hội đi tìm lần cuối, vẫn mà vẫn mang thất vọng trở về.
“ Nói sau, về đã, chúng ta về quê tìm cô ấy.” Dư Tội an ủi:
“ Tìm thế nào, hôm đó đi quá vội vàng, chỉ để lại địa chỉ của tôi cho cô ấy, mà không có địa chỉ của cô ấy, chỉ biết cô ấy ở Thiên Quan, cậu biết Thiên Quan rộng cỡ nào không? Còn lớn hơn Đại Nguyên của chúng ta.” Thử Tiêu đau khổ rên rỉ:
Nếu thế thì thua rồi, Dư Tội nhìn Thử Tiêu thương hại:” Không ngờ anh là giống chung tình.”
Thử Tiêu lẩm bẩm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía Quảng Châu, như muốn xuyên qua những ngồi nhà cao tầng kia thấy bóng dáng nhỏ nhắn đáng yêu đó, mũi xụt xịt:” Đó là lần đầu tiên của tôi, cũng là lần đầu tiên của cô ấy.”
“ Cái gì mà lần đầu tiên thế?” Tôn Nghệ bất ngờ sán tới hỏi:
Dư Tội ghé tai hắn thì thầm, tức thì cái thằng vô tâm đó cười nắc nẻ, cười khiến Thử Tiêu toàn thân thiếu tự nhiên quay người lại rít khe khẽ:” Cười cái gì hả?”
“ Cậu lạc hậu chứ sao, lần đầu của tôi từ năm thứ ba sơ trung kìa, thật là kém cỏi ... Ê, Dư Nhi, cậu thì khi nào.”
“ Bí mật cảnh vụ, đừng nghe ngóng linh tinh.” Dư Tội còn sau cả Thử Tiêu, đối phương lại là tiểu thư, đến tên y còn chẳng biết là gì, không dám nói, sầm mặt dọa:
Thân phận của Dư Nhi giờ đã khác rồi, có điều mang ra dọa đám anh em thì không ăn thua, Tôn Nghệ giơ ngón giữa lên:” Biết ngay chim cậu không dựng lên được nên không dám nói mà.”
Bay lên rồi, câu chuyện cũng dừng lại, chiếc máy bay xuyên qua mây đưa Dư Tội xa nhà nửa năm trở về, nửa năm thôi mà y cảm giác như trải qua cả một đời người. Y nóng lòng muốn về nhà, sau đó lười biếng ngủ một giấc thật say, rồi cùng đám anh em đá bóng, uống rượu, tìm đứa nào không vừa mắt, gọi cả đám đi tẩn cho một trận, cuộc sống đó giờ nhớ lại đúng là thiên đường.
“ Đứng dậy, cậu sang ngồi ở chỗ tôi.” Máy bay vừa ổn định thì Lâm Vũ Tịnh tới chỗ ba người họ, thô bạo kéo Tôn Nghệ khỏi chỗ, Tôn Nghệ rất không muốn ngồi cạnh Đỗ Lập Tài mặt lúc nào cũng như người chết, không ngờ lực cánh tay của cô không phải đùa, kéo Tôn Nghệ ra lối đi, ngồi xuống chỗ hắn, sau đó tiếp tục chỉ Thử Tiêu ngồi ở gần cửa sổ:” Còn cậu, xuống phía sau tự tìm chỗ mà ngồi.”
“ Hả, không thể như thế được, chị coi tôi như không khí là được rồi, hai người cứ tự nhiên.” Thử Tiêu nhìn Dư Tội đầy căm thù, hai người này, rốt cuộc phát triển từ khi nào?
“ Điều lệ bảo mật, thứ không nên nghe đừng nghe, thứ không nên hỏi đừng hỏi, đi hay là muốn xuống máy bay phải tập trung học điều lệ một tuần đây?”
Vừa nghe tới cái đó là Thử Tiêu đứng dậy chạy mất, sợ nhất thời gian ở Quảng Châu bị nhốt trong phòng học điều lệ.
Xử lý xong xuôi thành phần không liên quan Lâm Vũ Tịnh ngồi xuống chỗ Tôn Nghệ, quay sang Dư Tội làm mặt lạnh không có chút phản ứng nào nãy giờ:” Im lặng thế, làm cao à?”
“ Chị muốn tìm tôi nói chuyện công hay chuyện riêng?” Dư Tội thái độ lạnh nhạt, từ lần gặp Phó Quốc Sinh về, không sao vực dậy được tinh thần:
“ Chuyện công, tổ trưởng Đỗ nhờ tôi hỏi cậu có muốn tới cục chống ma túy làm việc không, nếu có cục sẽ phá cách thu nhận.” Lâm Vũ Tịnh lấy thái độ công việc hỏi, một vị trí ở cục chống ma túy không phải muốn làm là được đâu, thường là người từ vũ cảnh, đặc cảnh chuyển sang, ít nhất cũng phải là đại học chuyên ngành, lần này coi như là lần đầu:
“ Cái gì? Họ Đỗ đó muốn tuyển tôi?” Dư Tội tưởng mình nghe nhầm:
“ Đừng có thành kiến với anh ấy, tuy khó tin nhưng kỳ thực anh ấy là người nhiệt tình.”Lâm Vũ Tịnh không hiểu sao quan hệ hai người này tệ như thế:
“ Không tin … không đi.” Dư Tội từ chối thẳng thừng, ngày ngày nhìn cái mặt hắn, lại còn nghe lệnh hắn, nói không chừng hôm nào đó mình không kìm được sinh án mạng, họa có điên mới đi:
“ Cậu nghĩ cho kỹ, đãi ngộ ở cục chống ma túy cao hơn đơn vị khác nhiều lắm, mỗi năm không biết bao nhiêu người chen nhau vỡ đầu vào, cả sinh viết tốt nghiệp hàng ưu cũng chắc được chúng tôi nhận đâu.”
“ Không đi là không đi, mỗi ngày phải nhìn mặt Lão Đỗ mà sống, tôi tổn thọ mấy chục năm, đãi ngộ cao bù đắp được không?”
Lâm Vũ Tịnh buồn bực, thông thường mỗi khi phá được án, nhất là đại án tốn không biết bao nhiêu thời gian công sức như thế, tâm tình mọi người sẽ rất tốt, vì đó là lúc luận công ban thưởng. Cái đồng chí Dư Tội này ngay cả nhập cảnh tịch cũng là lâm thời trên tiền tuyến, thủ tục còn chưa làm xong, hơn nữa cả chuyện cảnh ti cấp ba là bảo mật không thể nhắc tới nữa. Vốn cô cho rằng Dư Tội sẽ được đưa vào đơn vị đặc vụ, không ngờ xử trưởng Hứa lại nỡ thả người, đề xuất với Đỗ Lập Tài, dặn hắn đừng nói Dư Tội, chứ kỳ thực Đỗ Lập Tài cũng muốn đâu, thế nên cô lại lần nữa bị cử đi làm thuyết khách.
“ Vậy cậu chuẩn bị làm gì?” Nhìn vẻ mặt hờ hững của Dư Tội, Lâm Vũ Tịnh không biết khuyên sao, mà Dư Tội chẳng giống phá được án, lại như phạm tội, cũng mềm lòng xuống không nỡ nặng lời với y:
“ Về Lâm Phần, làm đồn trưởng gì đó là được.” Dư Tội nói ra lý tưởng thấy Lâm Vũ Tịnh há mồm, vội hạ bớt tiêu chuẩn:” Đồn phó cũng được, hoặc chỉ đạo viên, với công trạng của tôi thì yêu cầu này không quá, đúng không?”
“ Không hề, có điều địa phương và tỉnh thành là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, chỉ có cục trưởng từ trên phái xuống chứ không có đồn trưởng từ trên phái xuống, chẳng lẽ sở công an tỉnh lại đi phái một phó đồn trưởng à?” Lâm Vũ Tịnh cười nhẹ, dù sao vẫn là học viên mù cảnh vụ:
“ Vậy thì tôi làm dân cảnh được rồi chứ, mặc trang phục cảnh ti cấp ba ra đường dọa đám nhà quê sợ chết khiếp.”
Lâm Vũ Tịnh mím chặt môi ra sức nhịn cười, cuối cùng vẫn không nhịn được, cười gập người, tới khi ngẩng đầu lên thấy Dư Tội nhìn mình chằm chằm sau đó quay ngoắt sang bên, té ra không phải đùa à? Vội dỗ dành: “ Này này, đừng giận ... cậu thật là trẻ con, lý tưởng này của cậu cũng không được đâu.”