Dư Tội

Chương 089: Đường về chậm chạp. (2)

Chương 089: Đường về chậm chạp. (2)
Chuyến bay từ Quảng Châu về Ngũ Nguyên kéo dài hai tiếng, người thì tranh thủ chợp mắt, không thì đeo tai nghe nghe nhạc, vé giá rẻ nên không được phục vụ thức ăn hay nước uống, vì thế không ai quấy rầy hai người.
“ Tôi trẻ con?” Dư Tôi ngửa đầu lên trời “ha” một tiếng, làm điệu bộ nực cười, lại có người bảo mình trẻ con à, rồi lại lập tức tò mò:” Vì sao?”
“ Cậu là người trong tập thể được công lao hạng nhất lại đi làm dân cảnh à?” Lâm Vũ Tịnh nghĩ một lúc hỏi:” Cậu chưa nói chuyện với xử trưởng Hứa sao?”
“ Nói chuyện gì?”
“ Công tác, phương hướng của cậu trừ cục chống ma túy, còn có trung đơn vị đặc vụ trực thuộc tỉnh, cùng với tiếp tục đào tạo chuyên sâu, không thể có lựa chọn khác, đơn giản thế này, giờ cả đại đội hình cảnh cũng không thờ nổi pho tượng thần lớn như cậu đâu.” Lâm Vũ Tịnh kiên nhẫn giải thích cho anh chàng chưa thoát khỏi lối tư duy học viên, thực sự không hiểu gì thật: “Cậu làm dân cảnh mà cấp bậc cao bằng đồn trưởng à, cậu không thấy kỳ sao?”
Dư Tội ngớ ra, y chỉ biết mình lập công rồi, nhưng rốt cuộc công lớn cỡ nào chưa có hình dung cụ thể, nghe chừng có vẻ không hề nhỏ:” Vậy đào tạo chuyên sâu là gì?”
“ Là vào đặc cảnh huấn luyện thêm về thể năng và kỹ năng, hoặc là vào trường đại học cảnh sát.”
Dư Tội xua tay, nghe tới học là ngán rồi, y chưa bao giờ cho rằng trí tuệ mình kém ai, nhưng y không có cái thiên hướng học tập:” Không đi, học tiếp thì thành thằng ngốc mất.”
Lâm Vũ Tịnh tò mò hỏi:” Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“ Làm gì à?” Dư Tội đan hai tay sau đầu dựa vào lưng ghế:” Tôi cũng chẳng rõ, nhưng có con đường không tệ, chị nhìn mấy hộ buôn lậu bên bờ biển đi, chỉ một cái thuyền đủ nuôi gia đình, một xe hàng đủ phất lên làm giàu, cơ hội kỳ thực nhiều lắm, chúng ta chỉ thiếu nhãn quang phát hiện cơ hội thôi ... Tóm lại, bây giờ bảo tôi ngày ngày đi làm, cuối tháng lĩnh hai ba nghìn tiền công, chắc tôi chẳng chịu được bao lâu.”
Lâm Vũ Tịnh không biết đây là tiếng lòng hay là lời linh tinh của y, chợt phát hiện khóe môi y hơi giật nhẹ như đang nén cười, té ra thằng nhóc này trêu mình:” Được, vậy chúc Dư phú ông tương lai kiếm được đường phát tài, nhưng mà chớ phạm pháp đề Thử Tiêu hoặc Tôn Nghệ bắt được thì bẽ mặt lắm đấy.”
Dư Tội bật cười, chuyến đi tới thành phố quanh năm nắng ấm đó làm tính cách y sái thoát hơn không ít, tầm nhìn cũng rộng mở hơn.
Lâm Vũ Tịnh có chút đáng tiếc, cứ nghĩ Dư Tội sẽ vui vẻ đồng ý tới cục chống ma túy, đó là đơn vị đãi ngộ tốt hàng đầu, nhưng xem ra tâm tư của y không ở đó, lấy cánh tay huých Dư Tội một cái:” Chuyện công đã xong, bây giờ có chuyện riêng phải làm rõ với cậu.”
“ Chị nói chuyện riêng gì, giữa hai chúng ta đã sòng phẳng rồi.” Dư Tội cẩn thận rào trước, y biết rồi, mình không đánh lại bà chị này:
Lâm Vũ Tịnh nghiêng người, một tay chống thành ghế nhìn Dư Tội, nhoẻn miệng cười, miệng vừa chúm lại làm hai lúm đồng tiền xuất hiện khiến Dư Tội liêu xiêu, tim đập lộp bộp, thoáng thất thần tự cảnh tỉnh, không xong để bà chị hung dữ này được thóp thì nguy lắm, vội vàng quay đầu đi, phản ứng hết sức non nớt ấy làm Lâm Vũ Tịnh thấy rất thú vị: “ Ngày hôm đó lừa cậu đi ... tôi biết cậu không muốn gặp Phó Quốc Sinh.”
“ Có gì đâu, dù chị không nói, người ta ra lệnh một tiếng thì tôi cũng vẫn phải đi thôi.” Dư Tội không để bụng chuyện hôm đó, cho dù có thì vừa rồi cũng bay biến sạch sau nụ cười kia rồi:
Lâm Vũ Tịnh cho tay vào túi, nắm chặt giơ trước mặt Dư Tội:” Cậu đoán xem đây là cái gì?”
“ Tôi mà có khả năng thấu thị thì tuyệt đối không nhìn vào chỗ đó.” Dư Tội không đoán mà mắt từ mặt Lâm Vũ Tịnh chuyển xuống dưới nhìn vào chỗ không nên nhìn của người ta, xuyên qua chiếc áo sơ mi bằng chất vải mỏng nhẹ kia, đường cong lung linh đó vẫn hết sức sinh động, giờ trên máy bay chắc không sợ ăn đòn, như cố ý kích thích Lâm Vũ Tịnh:
“ Vậy cậu luyện khả năng thấu thị đi rồi hẵng nhìn chỗ đó, con nít ranh.” Lâm Vũ Tịnh không quá để ý, dùng một ngón tay nâng Dư Tội lên một chút, sau đó xòe bàn tay:
“ Hả?” Dư Tội kinh ngạc, là đầu lọc thuốc lá, y cực kỳ hoài nghi chính là cái hôm đó mình nhét giữa khe ngực Lâm Vũ Tịnh, y hâm mộ cái đầu lọc này được du lịch giữa hai gò đồi mê hồn ấy, nuốt nước bọt, chẳng lẽ muốn mình biểu diễn lần nữa, giọng hơi khàn:” Chị muốn gì?”
“ Dạy tôi đi, dù sao cậu cũng rảnh mà.” Lâm Vũ Tịnh có vẻ rất háo hức:
Dư Tội làm sao từ chối được yêu cầu như thế, cầm lấy đầu lọc:” Ảo thuật bị tiết lộ thì không đáng tiền nữa, giống như vụ án, khi được phá mới phát hiện té ra chỉ có thế ... Tôi dạy chị, khi tôi vỗ tay chị sẽ bất giác chớp mắt một cái, kỳ thực đầu lọc chưa biến mất, mà nó kẹp ở giữa hai ngón tay tôi, nhưng khi tôi đưa cho chị xem …”
Bốp một cái, hai tay vỗ vào nhau, quả nhiên Lâm Vũ Tịnh chớp mắt, Dư Tội nâng tay lên, quả nhiên là bị kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, rất đơn giản, chẳng qua là ở độ thuần thục mà thôi. Lâm Vũ Tịnh hứng thú tập vài lần, có điều không đủ nhanh, cứ lóng nga lóng ngóng.
Dư Tội bấy giờ mới nhận ra, tay của chị ngực bự trải qua nhiều năm huấn luyện đã bị hủy rồi, nắm thì nắm đấm bằng phẳng, đốt xương biến dạng, đoán chừng là do đấm bao cát mà ra. Nhìn tay cô làm Dư Tội thoáng đau lòng, cô gái nào chẳng thích đẹp, nhất là một mỹ nhân như vậy, lại có bàn tay khó coi thế kia, thu lại tâm lý chơi đùa, chuyên tâm chỉ dạy cho cô từng chi tiết nhỏ nhất.
“ Nhìn kìa.” Cao Viễn ngồi ở hàng ghế song song, huých vai Lý Phương Viễn chỉ hắn cảnh Dư Tội đang nắm tay Lâm Vũ Tịnh, hai người ghé đầu vào nhau, bộ dạng thân mật, có chút chấn kinh:” Thế là thế quái nào?”
“ Ai mà biết được.” Lý Phương Viễn cáu kỉnh khép mắt lại, hắn từng theo đuổi Lâm Vũ Tịnh vài năm trước, kết quả hiển nhiên không đâu vào đâu:
Mã Bằng ngồi trong cùng chỉ đưa mắt nhìn một cái, với hắn mà nói thì chuyện này không khó lý giải, làm nghề đặc vụ bọn họ, áp lực rất lớn, thế nên bất giác tìm chỗ dựa tâm lý, bản thân hắn còn thích một cô phát thanh viên, thậm chí không biết mặt người ta, vì nghe cô nói chuyện trên kênh radio thường giành cánh lái xe.
Trong trường hợp Dư Tội vì người liên lạc với y là Lâm Vũ Tịnh, nên bất giác sinh cảm giác gần gũi, còn Lâm Vũ Tịnh luôn theo dõi Dư Tội, không khỏi phát sinh tình cảm đặc thù. Nhưng Mã Bằng cũng hiểu đây chỉ giống một cơn say nắng, bọn họ bị thu hút tới với nhau không phải lý do chính đáng, có thể từ đó phát triển thành tình cảm thực sự hay không, khó nói.
Còn hai người phía kia, chẳng nghĩ sâu xa như thế, càng chơi càng vui vẻ, không lâu sau Lâm Vũ Tịnh học xong chiêu này, nhớ ra chuyện hôm đó: “ Có phải hôm đó cậu cởi cúc áo tôi không?”
“ Hắc hắc, chị cũng muốn học à?” Dư Tội gật đầu với tốc độ nhanh hiếm có, nhìn lại Chị ngực bự lúc nào cũng ăn mặc nghiêm túc kín cổng cao tường, thầm thấy đáng tiếc:
“ Nhóc con, ánh mắt kiểu gì vậy hả? Chưa được mấy tuổi đã học cái xấu.” Lâm Vũ Tịnh cong ngón tay búng trán Dư Tội một cái, nhưng lại khích: “ Thử làm lại xem nào.”
“ Được, chỉ đợi đấy.” Dư Tội giơ hai ngón tay lên, tay như bóng mờ lướt qua một cái, Lâm Vũ Tịnh không cảm giác được gì đã bị cởi mất cúc áo rồi, chỉ một cái cúc, chưa thấy gì, cô không phục cài cúc áo muốn y làm lại, dù cô đề phòng ra sao thì kết quả vẫn như cũ, Dư Tội đắc ý nói:
“ Cho chị biết, chiêu này do một tên trộm chuyên nghiệp dạy tôi trong trại giam, hắn luyện tập mười mấy năm mới thành tài, nhưng tôi thiên phú dị bẩm, học mấy tháng là thuần thục, giờ chỉ cần tôi tới gần chị một cái là có thể lấy bất kỳ thứ gì tên người chị.”
Lâm Vũ Tịnh không tin, xì một tiếng: “ Cậu lậm phim quá rồi.”
“ Tôi biết chị không tin cho nên tôi lấy một thứ làm chứng.”
Lâm Vũ Tịnh nghĩ ra cái gì, vội sờ túi, mất rồi, thoáng cái mặt đỏ bừng.
“ Hì hì, tin rồi chứ gì?” Dư Tội xòe tay trả lại thứ trộm trên người Lâm Vũ Tịnh, ai ngờ tới lượt mặt y đỏ bừng, thì ra là miếng băng vệ sinh, rối rít ôm đầu: “ Xin lỗi, không biết chị tới ngày.”
“ Còn nói nữa, không biết xấu hổ ... Cho cậu đấy, thích thì cầm mà chơi.” Lâm Vũ Tịnh nhét vào tay Dư Tội đỏ mặt chạy mất:

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất