Chương 6: [HẾT]
Thật ra vết thương này không đủ để lấy mạng tôi.
Tôi nghe thấy tất cả, cảm nhận được tất cả. Nhưng tôi không muốn tỉnh lại.
Tôi biết họ đã nhốt mẹ của Thư nhi, vì bà ta kiên quyết không chịu chữa trị cho tôi.
Tôi biết bà nội và A Bố đã túc trực bên tôi suốt mấy ngày.
Tôi biết bà nội và A Bố bên Bàn Thạch ba ngày lại ghé thăm một lần, các tộc nhân mỗi ngày đều cầu nguyện thần linh, mong tôi được bình an vô sự.
Mẹ của Thư nhi thấy bên ngoài một màu u ám, gặp ai cũng hỏi:
"Mấy người nói ai sắp chết?"
"Không thể nào, hồi nhỏ sốt cao mấy ngày cô ta còn không chết. Bị vứt vào rừng cũng không chết."
Mấy ngày sau, bà ta lại nói:
"Cô ta nhất định là giả vờ thôi. Cho tôi gặp cô ta đi."
"Tại sao, tại sao mấy người không cho tôi gặp cô ta. Cô ta không nói cho mấy người biết tôi là ai sao?"
Một thời gian nữa trôi qua, bà ta lại hét lên:
"Mấy người nói với cô ta, cô ta không được chết."
Sau khi la hét ầm ĩ, bà ta lại vừa khóc vừa cười:
"Tôi không cố ý. Tôi chỉ đi theo họ thôi. Tôi bị ngã mới kêu lên. Tôi không biết phía trước có nguy hiểm."
"Vết thương của cô ta nặng quá, tôi không dám chữa trị... cho dù cô ta có chết, cũng không thể chết trong tay tôi."
Tôi thường mơ thấy bóng lưng của họ rời đi trong cái sân nhỏ hoang tàn.
Cũng mơ thấy những tiếng cười nói náo nhiệt của bộ lạc.
Nhưng chưa bao giờ giống như bây giờ.
Mọi người dần mờ nhạt trong mắt tôi, chỉ còn lại chính bản thân mình.
Tôi run rẩy trốn trong góc tường.
Tôi cưỡi hổ phi nước đại trong rừng.
Tôi tuyệt vọng, bất lực.
Tôi tràn đầy sức sống.
Cho dù có ai yêu tôi hay không, tôi vẫn yêu sâu sắc từng con người trong tôi.
Khi tôi mở mắt, bà nội có chút không tin, liền ra sức vỗ vào mặt tôi.
Má tôi nóng ran ngay lập tức.
Tôi không có đủ sức để nói, nhưng thật sự không muốn bị ăn tát nữa:
"Bà nội, đau. Cháu tỉnh thật rồi, không phải mơ."
Bà nội sững sờ một lúc, rồi dang rộng hai tay hét lớn.
"Thần linh phù hộ! Thần linh phù hộ!"
Suốt mấy ngày liền, bộ lạc Phục Mãnh ngập tràn trong niềm vui.
Đợi đến khi tôi có thể đi lại, tôi mới phát hiện mẹ của Thư nhi bị nhốt ngay bên ngoài lều của tôi.
Nhìn thấy tôi bước ra, bà ta có chút điên loạn.
Lúc thì khóc cười, lúc thì nhìn tôi, lẩm bẩm:
"Mặc nhi..."
Đó là cái tên cũ của tôi.
"Lại đây, con bị thương nặng không? Cho mẹ xem nào."
Giọng bà ta dịu dàng, khuôn mặt đầy lo lắng.
Đây chắc là vẻ dịu dàng mà Thư nhi đã nói về mẹ em ấy.
Nhưng tôi thật sự không cần nữa.
Chấp niệm vào việc được yêu thương.
Quá khao khát được công nhận.
Nếu vậy, dù ở bất cứ đâu, tôi cũng không thể thoát khỏi nỗi khó khăn trong lòng.
Tôi là Trục Mang.
Là tộc trưởng tương lai của bộ lạc Phục Mãnh.
A Bố hiếm khi nghiêm túc:
"Nghe nói lần đầu họ gặp nguy hiểm, người đàn ông đã chê bà ta vướng víu, tự mình chạy mất, sau đó bà ta cứ lang thang ở vành đai ngoài. Tôi đã để bà ta sống, đợi chị tỉnh lại tự mình xử lý."
"Nếu tôi cứ không tỉnh thì sao?"
"Dùng lễ nghi cao nhất. Bọc bùn, nướng trên lửa, chặt thành từng khúc, cuối cùng cho chim thú ăn."
Tôi cười.
"Hôm nay mệt rồi. Mai hãy nói."
Tôi và bà ta cuối cùng đã thuộc về hai thế giới khác nhau, tuân theo những quy tắc hoàn toàn khác.
Giữa chúng tôi vĩnh viễn không thể hiểu được nhau.
Mỗi người trở về vị trí của mình chính là kết thúc tốt đẹp nhất.
Đêm đến, Thư nhi ôm một đống đá đến.
Đó là những lá thư đá mà mẹ em ấy đã viết cho em ấy suốt nửa năm qua.
Em ấy chọn ra vài viên, cho tôi xem những chữ viết trên đó.
Đều là những lời quan tâm dành cho em ấy.
Thế nhưng, ở dưới cùng của vài viên đá này, lại có vài chữ nhỏ hơn, mờ hơn.
"Hỏi thăm Trục Mang."
Tôi chỉ đáp, tôi biết rồi.
Tôi lại xoa đầu Thư nhi, nói với em ấy rằng tôi sẽ không giết mẹ em ấy, để em ấy yên lòng.
Tôi thấy em ấy quay người, nhảy chân sáo đến trước lồng, nói gì đó với mẹ em ấy.
Nhưng ngày hôm sau, mẹ em ấy đã tự tử trong lồng.
Tôi không hỏi hôm đó hai người đã nói gì.
Nhưng vài tháng sau, tôi đưa Thư nhi đến bộ lạc Bàn Thạch.
Nơi đó thích hợp với em ấy hơn, A Bố và bà nội bên đó cũng sẽ yêu quý em ấy.
A Bố phát hiện một bộ xương ở một nơi rất xa.
Thịt da đã bị ăn sạch, chỉ còn lại vài khúc xương không nguyên vẹn, cùng với mảnh vụn quần áo.
Chắc là người cha đã chạy trốn của Thư nhi.
Nhìn theo dấu vết, có lẽ ông ta muốn rời khỏi đây, trở về thế giới bên ngoài.
Thật đáng tiếc. Chỉ cần cố gắng thêm vài dặm nữa thôi, là đã có thể thấy lối ra rồi.
Tôi hỏi A Bố:
"Chỗ đó gần như không thuộc phạm vi trinh sát của bộ lạc Phục Mãnh, cậu đến đó làm gì?"
A Bố nói:
"Không có việc gì thì đến đó xem. Có lẽ vì chính ở đó mà đột nhiên có thêm một người chị."
Năm đó A Bố chạy lung tung trong rừng, bị lạc đường.
Một con khỉ hoang dữ tợn từ trên cây bổ xuống, suýt chút nữa đã móc mù mắt A Bố.
Trong lúc hoảng loạn, cổ con khỉ bị đâm từ phía sau, phát ra tiếng kêu ục ục rồi ngã xuống đất.
Sau đó A Bố nhìn thấy tôi, người đầy máu.
Tôi cầm một cây kéo, đâm vào cổ con khỉ mấy nhát.
A Bố đứng bên cạnh run rẩy nói: "Được rồi, được rồi, nó chết rồi."
Lúc đó tôi như một con chim hoảng sợ, chỉ dựa vào bản năng muốn sống sót, khó tránh khỏi mắt đã đỏ ngầu vì máu.
Bà nội khi đến nơi đã giật mình.
Nhưng rất nhanh, trong mắt bà ấy tràn ngập sự tán thưởng.
Số phận đã thay đổi từ khoảnh khắc đó.
Nắng chiều lười biếng trải dài, A Bố lại ngủ gật.
Vài đứa trẻ chân trần chạy nhảy trong bộ lạc, lớn tiếng gọi tên tôi:
"Trục Mang! Trục Mang!"
Tôi vẫy tay với chúng, vội hỏi có chuyện gì.
Bọn trẻ ấm ức nói:
"Vừa nãy có con khỉ cướp chuối của chúng cháu!"
"A? Đâu? Mấy con khỉ này, làm loạn à!"
"Bên đó, bên đó!"
Chúng kéo tay tôi đi.
A Bố ở phía sau cười không ngừng.
Bà nội từ trên cao nhìn chúng tôi từ xa.
Ánh mắt bà ấy càng thêm tán thưởng.
(Hết)