Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương Q1 - 043: Nơi an toàn nhất.

Chương Q1 - 043: Nơi an toàn nhất.


Cổng thành chưa đóng, thủ quân bận rộn nhưng bình tĩnh, không bị người Đột Quyết làm chết khiếp.
Hà Viễn Sơn ngồi khoanh chân ở cổng thành, mắt nhìn không chớp về phía chân trời nơi đã xuất hiện từng mảng bụi lớn.
"Ngươi là người cuối cùng vào thành." Hà Viễn Sơn mỉm cười nhưng ánh mắt xám xịt:
Vân Sơ lấy trong giỏ ra một cái bánh bao nóng hổi, đưa cho Hà Viễn Sơn:" Nhớ kỹ mùi vị này, qua cầu Nại Hà cũng đừng quên, chỉ người Đường mới có thể ăn mùi vị này."
Đôi mắt đã chết của Hà Viễn Sơn dần dần có chút sinh khí, cắn một miếng thật lớn, mặt đờ ra:" Thứ ngon thế này, sao ngươi giữ tới tận giờ mới làm?"
Vân Sơ cười:" Làm sớm huynh sẽ không thấy quý."
Hà Viễn Sơn thoáng cái đã ăn hết bánh bao, nhìn Na Cáp đã mệt xiêu vẹo trên lưng ngựa, nói nhỏ với Vân Sơ:" Ta giữ lại hai mật đạo, một phía tây, một phía đông. Phía tây có thể tới Vu Điền, phía đông có thể tới Tây Châu. Tiền của ta giấu ở dưới cây dâu cuối cùng phía bắc, nếu ngươi còn sống, nhớ mang tiền tới phường Tấn Xương Trường An giao cho nương tử ta. Ngươi có thể giữ lại một nửa."
Vân Sơ gật đầu, không biểu thị nhiều, dẫn Na Cáp vào thành.
Lưu Hùng thấy Vân Sơ vội vàng từ trên thành xuống, nhận lấy bánh bao, ăn nhoằng cái là hết, nói nhỏ:" Ta chôn tiền ở dưới cây dâu lớn phía đông, ngươi về Trường An nhớ giúp ta mang về, giao cho gia nương ta."
Vân Sơ chưa bao giờ khẳng định nhân phẩm của mình như thế.
Vì tiếp đó bốn người Trương Thành ăn xong bánh bao đều đem gia sản tính mạng phó thác cho Vân Sơ.
Vân Sơ không hiểu sáu người này làm sao có thể đem tiền tham ô mấy năm ở Quy Tư cùng giấu ở rừng dâu mà không đụng phải nhau.
Không thể tới nha môn, nếu vậy trong tòa thành này chỉ có một nơi an toàn mà thôi. Vân Sơ đá một phát tung cửa nhà Lão Dương Bì, bên trong lạnh ngắt không có lấy một ai, trang trí trong nhà không thay đổi nhiều. Thậm chí Vân Sơ còn thấy cái áo choàng lông cừu đen mà Lão Dương Bì thích nhất, hẳn là để lại cho y.
Đặt Na Cáp đã ngáy khò khò lên giường, lấy một cái áo vải đắp lên bụng nó. Vân Sơ cũng thấy mệt rồi, dựa vào giường ngủ, đao đặt lên đùi.
Tiếng kim loại trên tường thành đánh thức Vân Sơ, y mở mắt ra đánh thức Na Cáp, dùng sức đẩy giường ra, để lộ mật đạo phía dưới, đốt đèn dầu trong mật đạo, cho ít nước và thức ăn vào, rồi đặt Na Cáp vào đó:" Quy củ cũ, ta không gọi, muội không được động đậy."
Na Cáp khóc thút thít:" Tắc Lai Mã thì sao?"
"Tắc Lai Mã ở cùng Yết Tư Cát, muội biết mà, Yết Tư Cát đánh nhau rất giỏi, sẽ bảo vệ mẹ."
Vân Sơ nói xong nói xong cởi vòng tay bằng đá trắng vốn thuộc về Na Cáp, rỡ ra thành từng viên đá, đặt trước mặt Na Cáp:" Muội chơi bắt đá, bắt đủ trăm lần, ta sẽ về."
Na Cáp gật đầu, nó biết nhất định có chuyện rất không hay sắp xảy ra rồi, vì chỉ có thế mẫu thân và ca ca mới cho nó vào cái động đen xì, khi chuyện không hay kết thúc mới moi nó ra.
Vân Sơ dùng sức đẩy cái giường nặng nề về chỗ cũ, cau mày nhìn cái áo choàng lông cừu đen, cẩn nhắc rất lâu không đẩy giường đưa Na Cáp ra, mà lấy một bộ giáp da trên lưng ngựa, mặc vào.
Ai trong thành Quy Tư cũng có thể chết, chỉ Lão Dương Bì nhất định sẽ không chết.
Tới nay Vân Sơ không hề tin câu chuyện Phật gia mà Lão Dương Bì kể, Phật gia rất thích dùng những câu chuyện thần kỳ êm tai lừa người ta vào trong hệ thống lý luận họ lập nên.
Câu chuyện như thế rất nhiều, nghe thời gian dài giống như thành sự thực.
Giống chuyện sói tới rồi, nói đi nói lại cũng biến thành sự thật.
Câu chuyện của người Đột Quyết cũng thế, rõ ràng bị quân đội Đại Đường giết gần hết, nếu không cũng thành thuận dân của Đại Đường. Không ngờ Đại Đường vừa mới đổi hoàng đế, người Đột Quyết đã gây chuyện.
Vân Sơ đứng trên tường thành cảm khái vô cùng.
Một dân tộc quen cường đại, muốn họ cúi đầu là khả năng rất thấp, vì đã nếm thử tư vị quyền lực, cho dù có đối xử tốt với họ tới đâu, bọn họ vẫn muốn độc lập tự chủ.
Người Đột Quyết ở ngoài thành không phải ngay lập tức tụ tập quanh thành Quy Tư, đến trước tiên là kỵ binh, đám người này thi thoảng cưỡi ngựa tới gần Quy Tư, quan sát xem phải xử lý người trong tòa thành này thế nào.
Hai người Đột Quyết bị Hà Viễn Sơn dùng xích sắt buộc trên đài cao bị kỵ binh Đột Quyết nhìn thấy rồi, bọn chúng phát ra từng tràng tiếng hú. Có kẻ dùng đao rạch mặt, bôi máu khắp nơi, sau đó quỳ trên mặt đất, giơ hai tay lên trời, dùng ngôn ngữ Đột Quyết rất có vấn điệu, thề với Đằng Cách Lý, nhất định lột da rút gân người Đường trong thành, làm tương thịt người.
Người Đột Quyết trông rất phẫn nộ, nhưng không ai vào tầm tên bắn của thành Quy Tư.
Cổng thành chen chúc phủ binh mặc giáp, những người này chẳng có chút căng thẳng nào, chỉ ôm vũ khí yên tĩnh ngồi trên mặt đất, có người nhắm mắt ngủ.
Ngược lại Hà Viễn Sơn, Lưu Hùng thì rất kích động, không ngừng phát đủ loại mệnh lệnh với người Hồ hỗn loạn, làm cả thành như nồi nước sôi.
"Phải cho họ hoạt động mới không thấy sợ hãi." Hà Viễn Sơn giới thích cho Vân Sơ biết, càng lúc càng hắn giống đại tướng quân:
Giáo úy Đinh Đại Hữu vị võ tướng tòng ngũ phẩm lại hình như biến mất, làm người Hồ trong thành cảm giác Hà Viễn Sơn mới là quan chỉ huy tối cao.
Vân Sơ từ Hà Viễn Sơn nhận công việc liên lạc, bắt đầu tìm kiếm Đinh Đại Hữu.
Lúc này trong thành an toàn nhất là hai nơi, chỗ ẩn thân không biết ở đâu của Lão Dương Bì, còn lại là trung khu chỉ huy phủ binh của Đinh Đại Hữu.
Rất nhiều người Quy Tư biết danh tiếng thích Hồ Cơ của Đinh Đại Hữu, Hồ thương cùng thương cổ Đại Đường muốn lấy lòng Đinh Đại Hữu tất nhiên cũng biết, dầu sao thì, chỉ cần xuất hiện Hồ cơ xinh đẹp, ai cũng muốn đưa tới chỗ hắn.
Đưa vào binh doanh thì tất nhiên là không được, một khi bị tham quân tư pháp trong biết hắn nuôi Hồ cơ trong quân, không thoát được trừng phạt một trăm quân côn, đi đầy 3000 dặm.
Như thế tìm ngoại trạch của Đinh Đại Hữu rất dễ.
Rất nhanh Vân Sơ tìm thấy một trạch viện cách quân doanh gần nhất, không bắt mắt nhưng rất rộng. Ở cổng có bốn võ sĩ người Hồ vóc dáng mỡ màng, Vân Sơ không để ý tới họ, bước lên bậc thềm đi thẳng vào đại môn.
Đám võ sĩ cũng cứ như không thấy Vân Sơ, để mặc cho y đi vào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất