Đường Nhân Đích Xan Trác

Chương Q1 - 044: Nơi này năng lực cá nhân không là gì.

Chương Q1 - 044: Nơi này năng lực cá nhân không là gì.


Qua cổng rồi, Vân Sơ dừng bước, dùng nghi thức rất tiêu chuẩn do Lão Dương Bì dạy cho, chắp tay với hai phủ binh đeo đao:" Chưởng cố Vân Sơ dưới trướng đại quan lệnh, cầu kiến Đinh giáo úy."
Phủ binh vốn giả vờ đứng thẳng tắp, thấy người đi vào là thiếu niên người Đường, tức thì thả lỏng, lười nhác lấy một cái ghế cho Vân Sơ:" Ngồi đi, lúc này giáo uy đang bận dọn dẹp hậu trạch, không rảnh gặp ai."
Vân Sơ không khăng khăng đòi gặp, cùng hai phủ binh tán gẫu, thi thoảng lại nghe tiếng nữ nhân kêu thảm thiết truyền ra.
Đợi tới nửa canh giờ Vân Sơ mới được một phủ binh dẫn vào hậu trạch của Đinh Đại Hữu.
Trong hậu trạch sặc mùi máu, bảy tám phủ binh đang dùng xẻng xúc đất, một đại hán vạm vỡ nửa nằm nửa ngồi trên giường nhìn Vân Sơ:" Người Đột Quyết tới gần thành rồi à?"
Vân Sơ lắc đầu:" Chưa ạ, chỉ hò hét, quấy nhiễu quanh thành."
"Nói với Hà Viễn Sơn, chưa tới lúc phủ binh xuất kích."
"Đại quan lệnh cho rằng, giáo úy nên xuất hiện trên tường thành cổ vũ sĩ khí bách tính."
Đinh Đại Hữu xua tay:" Khi ta xuất hiện là lúc mạch đao tung đòn cuối cùng, lúc này trên tường thành có hai lữ soái của chiết trùng phủ chống đỡ, vậy là đủ. Về bảo Hà Viễn Sơn, hắn chiến tử rồi mới tới lượt ta xuất chinh."
Vân Sơ nhìn mặt trời như lửa trên không trung, lấy tay che mũi:" Đừng ném thi thể xuống giếng nước, khảm nhi tỉnh sẽ lập tức bị người Đột Quyết chặn lại, chúng ta cần nước giếng."
Đôi mắt Đinh Đại Hữu hơi lồi ra, mang chút uy nghi nhất định:" Đợi ngươi thành tham quân tư pháp hẵng chõ mõm vào chuyện của lão tử."
Vân Sơ chắp tay thi lễ:" Ti chức không có ý chỉ trích giáo úy, trời nóng nực, thi thể thối rữa cực nhanh, thêm vào trong thành đông người, dễ gây ra ôn dịch. Giáo úy không thể không đề phòng."
"Nói vậy là ngươi hiểu y thuật?"
"So với lang trung trong quân, cao minh hơn không phải chỉ là một ít."
Đinh Đại Hữu phất tay, bảo Vân Sơ rời đi, có thể nhìn ra hôm nay tâm tình của hắn không tốt. Cũng phải thôi, dù là ai giết bạn chung giường sớm tối bên nhau, gối kề vai ấp, làm sao tâm tình làm sao tốt cho được.
Vân Sơ tới tìm Đinh Đại Hữu còn có một mục đích nữa là vì tránh lên chiến trường, dù Hà Viễn Sơn hứa không dùng y ra trận, nhưng vào lúc nguy cấp, lời của hắn không có giá trị.
Vì Hà Viễn Sơn không phải trưởng quan quân sự tối cao của thành Quy Tư, chỉ cần Đinh Đại Hữu muốn, chỉ một câu có thể khiến Vân Sơ phải cầm trường mâu đứng hàng trên cùng, nghênh tiếp kỵ binh Đột Quyết.
Tham gia cuộc chiến thế này với Vân Sơ mà nói là vô nghĩa, cho dù giết được nhiều kẻ địch tới mấy cũng chẳng có giá trị.
Nhưng nếu đã coi mình là người Đường, vậy phải làm chút chuyện phù hợp với thân phận.
So với lang trung Đại Đường, thủ đoạn chữa trị ngoại thương của Vân Sơ cao minh hơn nhiều, vì y biết các loại băng bó, biết khâu vết thương một cách đơn giản, biết một chút về cấu tạo thân thể, biết sạch sẽ mới là cách chống nhiễm trùng quan trọng nhất.
Biết những thứ đó là đủ rồi, thêm vào y còn biết chế tác một số phương thuốc trị thương dân gian, ví dụ dùng mỡ lợn, tùng hương, bột mì, một dược, những thứ vật liệu dễ tìm để chế kim sang dược.
Như thế là cao cấp lắm rồi, đám quân y của chiết trùng phủ thường chỉ biết dùng tro thảo mộc với vôi để làm kim sang dược.
Cồn tuy là thứ tốt, thế nhưng với hoàn cảnh hiện giờ mà nói, nếu Vân Sơ làm ra thứ đó, y sẽ chết còn thảm hơn lớn ... Chết xong còn bị xẻ làm tám miếng.
Người hạ đẳng không xứng sở hữu thứ tốt, nếu như có cũng phải thuộc về hoàng tộc huân quý, nếu phản đối, kết cục của lợn béo chính là kết cục của người có đồ tốt.
Lão thần tiên Tôn Tư Mạc sở dĩ được gọi là dược thánh, vì ông cho phép tất cả dược gia thiên hạ dùng tên ông ta để đặt tên cho phương thuốc nhà mình phát minh.
Không tin cứ thử nghiên cứu công tích cả đời của ông cụ đi sẽ phát hiện, truyền thuyết ông sống tới mấy trăm tuổi là có cái lý nhất định. Không sống lâu như thế sao để lại bao nhiêu phương thuốc quý giá.
Phương thuốc của Tôn thần tiên không ai dám cướp, phương thuốc của Vân Sơ ... Đến chó nhà Trình Giảo Kim cũng dám sủa gâu gâu đòi y.
Đẳng cấp nghiêm ngặt, đó là đáp án Vân Sơ tổng kết ra sau khi xem vô số văn thư.
Năng lực cá nhân ở Đại Đường không quan trọng, năng lực tông tộc mới là thứ xã hội Đại Đường coi trọng nhất.
Khi Vân Sơ lại lần nữa xuất hiện trên tường thành, Hà Viễn Sơn vẫn ngồi dưới cái lán cỏ rách nát, nhìn chằm chằm người Đột Quyết ngày càng đông ngoài thành. Cảnh đột kích nhân lúc đối phương chưa ổn định mà Vân Sơ nghĩ không xuất hiện. Mọi người đều rất quy củ, một bên đợi nhiều người rồi công thành, một bên đợi địch tới công thành.
Chẳng có chút điểm sáng nào để nói.
Cùng với người Đột Quyết cưỡi ngựa, cưỡi lạc đà, ngồi xe lặc lặc hoặc đi bộ ngày một nhiều, trong thành Quy Tư rốt cuộc cũng có chút không khí chiến tranh, đường phố đã hoàn toàn vắng bóng người qua lại, chỉ có ít phủ binh đi tuần, nhà nào nhà nấy đóng kín, không ai nói chuyện, trong thành im lặng tới rợn người.
Vân Sơ chuẩn bị chiêu mộ chút người làm thương binh doanh, vì thế y cố ý tới Bạch Dương bộ.
Kết quả đại a ba Yết Tư Cát nói, người của Bạch Dương Bộ đều là chiến sĩ, dù là nữ nhân cũng sẽ không trốn đi khi địch tới.
Có thể nhìn ra Yết Tư Cát rất muốn biểu hiện thật tốt trong cuộc chiến này để củng cố địa vị của hắn trong tộc.
Tắc Lai Mã rất muốn hỏi Na Cáp sao rồi, nhưng bị Yết Tư Cát cắt ngang, hắn tin năng lực của Vân Sơ nhất định bảo vệ tốt cho Na Cáp. Nhưng hắn không yên tâm về tình cảm của Vân Sơ với Tắc Lai Mã, hắn sợ thiếu niên đã biến thành người Đường này sẽ cướp Tắc Lai Mã khỏi hắn.
"Chăm sóc Tắc Lai Mã cho tốt, nếu nàng ấy xảy ra chuyện không hay, ta sẽ giết ngươi." Giọng Vân Sơ rất tàn khốc:
"Yên tâm, ta là dũng sĩ, nhất định sẽ bảo vệ tốt Tắc Lai Mã, không cần ngươi lo." Yết Tư Cát đáp trả cũng rất dứt khoát:
Vân Sơ gật đầu rời đi, chẳng còn cách nào khác, người Hồ du mục đều không thích công việc mà Vân Sơ miêu tả.
Ngược lại những Hồ cơ lấy khiêu vũ hoặc bán thân kiếm sống lại rất tích cực tham gia đội ngũ của Vân Sơ.
Vân Sơ lập thương binh doanh trong nhà Lão Dương Bì, y trưng dụng tất cả dược liệu, vải bông, cùng hương liệu tìm thấy ở trong thành, chuẩn bị thể hiện thân thủ.
Vì chỉ có tài nghệ mới là nơi mà vương triều Đại Đường cho phép bách tính tầng chót tỏa sáng thôi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất