Chương 103: Báo Án
Tiêu Phàm cười cười nói:
"Các ngươi trung thành tận tâm với cương vị không có gì cần xin lỗi cả."
Hai vị cảnh sát nhanh chóng rời đi.
Tô Ấu Vi nghi ngờ nói:
"Học trưởng, ngươi nghĩ là ai báo cảnh sát?"
"Chắc chắn là Tống Khiết."
Tiêu Phàm bèn đem toàn bộ việc Tống Khiết cùng Dương Vinh tới, kể hết một lần.
Tô Ấu Vi tức giận nói:
"Tống Khiết tiêu tiền như nước đã quen, nhất định là tiêu sạch tiền rồi, nên mới bày ra việc như vậy để kiếm tiền. Đúng rồi, học trưởng, ngươi đánh Dương Vinh sợ là hắn sẽ không chịu để yên chuyện này đâu."
Tô Ấu Vi có chút bận tâm.
"Cốc cốc!"
Không tới 5 phút, phòng riêng lại vang lên tiếng gõ cửa.
Tiêu Phàm đứng dậy mở cửa, hiển nhiên ngoài cửa vẫn là hai vị cảnh sát vừa nãy.
"Tiêu Phàm, ngươi vẫn cần đi theo chúng ta một chuyến, có người báo cảnh sát nói ngươi đánh người, đối phương hôm nay đã đi tới bệnh viện làm xét nghiệm thương thế."
Vị cảnh sát lớn tuổi hơn trầm giọng nói.
Chân mày Tiêu Phàm cau lại, vừa nãy chắc chắn là Tống Khiết báo cảnh sát, bắt cóc sự tình báo án giả không được, Dương Vinh liền nói hắn đánh người.
Tiêu Phàm nói:
"Hai vị cảnh sát, người báo án là Dương Vinh sao? Hắn ở trong nhà ta đánh Ấu Vi đồng học, ta nhất thời tức giận liền tát hắn hai cái thôi. Còn Dương Vinh có đánh người hay không, các ngươi tìm Tống Khiết - bạn học của Ấu Vi là biết."
Nói đến đây Tiêu Phàm lấy ra điện thoại di động gọi cho Lương Võ.
"Lương đội trưởng, nếu có người đánh Ấu Vi đồng học một cái tát, ta đánh trả lại hắn hai cái tát, đây coi như là ẩu đả người khác hay là dám làm việc nghĩa?"
Tiêu Phàm mở miệng nói nói, thanh âm Lương Võ truyền tới:
"Ngăn lại xâm hại trái phép tự nhiên được xem như là dám làm việc nghĩa, đối phương báo cảnh sát qua tìm ngươi à?"
"Đúng vậy."
Lương Võ nói:
"Ngươi mở loa ngoài ra một chút."
"Được rồi, Lương đội."
Lương Võ hắng giọng một cái rồi trầm giọng nói:
"Ta là Lương Võ, cảnh sát của đại đội hình sự, Tiêu Phàm đã từng hỗ trợ truy bắt tội phạm hàng loạt cấp A, mấy ngày trước vụ án cướp ngân hàng kia cũng là hắn giúp đỡ. Nếu sự tình có nguyên nhân gì khác, mời hai vị điều tra thêm."
Vị cảnh sát lớn tuổi hơn vội vàng nói:
"Lương đội trưởng ta là Hoàng Lâm, nếu là nguyên nhân như vậy, khẳng định Tiêu Phàm đồng học không có vấn đề gì cả."
Lương Võ nói:
"Các ngươi điều tra rõ ràng là được. Tiêu Phàm, việc ngươi bắt được tội phạm giết người liên hoàn còn có vụ án cướp ngân hàng, tổng cộng được thưởng 50 vạn, chắc cũng sắp chuyển vào tài khoản rồi."
Tiêu Phàm cười nói:
"Cảm ơn Lương đội trưởng. Tiền thưởng phát xuống xong ta mời ngươi uống rượu."
…
Hai vị cảnh sát nhanh chóng rời đi, Tô Ấu Vi lo lắng nói:
"Học trưởng trong nhà Dương Vinh rất giàu có, có thể hắn sẽ tiếp tục tìm ngươi gây phiền toái."
Tiêu Phàm an ủi:
"Yên tâm đi, xã hội pháp chế hắn còn có thể lật trời hay sao?"
Bên trong bệnh viện, Dương Vinh nhanh chóng nhận được tin tức, cảnh sát thông báo hắn đánh người trước nên Tiêu Phàm được coi là dám làm việc nghĩa nên vụ việc này không đáng để lập án.
"Khốn kiếp, khốn kiếp!"
Dương Vinh vô cùng tức giận, hắn cảm giác mình rất mất mặt vì bị Tiêu Phàm đánh hai cái tát.
"Dương thiếu ta có một ý tưởng."
Một tên tiểu đệ đúng bên cạnh giường bệnh của Dương Vinh nói.
"Có chuyện gì thì sủa đi!"
Tiểu đệ của Dương Vinh vội vàng nói:
"Tiêu Phàm không phải thường hay trốn học sao? Chúng ta có thể bắt đầu từ hướng này kiếm cách để cho trường học đình chỉ Tiêu Phàm, sau đó Dương thiếu lại nghĩ biện pháp làm cho Tiêu Phàm không tìm được việc làm tại Z thành phố, đến lúc đấy hắn cũng chỉ có thể buồn bực mà rời khỏi Z thành phố, như vậy chuyện giữa hắn và Tô Ấu Vi liền không thể nào tiếp tục được nữa rồi."
Dương Vinh có chút chần chờ.
Chuyện này không phải chuyện mà hắn có thể làm được, bản thân hắn không có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy, muốn để cho trường học đình chỉ Tiêu Phàm, hắn phải để cha mẹ của mình ra mặt giúp đỡ mới được.
"Các ngươi đi ra ngoài trước đi."
Dương Vinh trầm giọng nói.
Mấy tên tiểu đệ của hắn nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, Dương Vinh gọi điện thoại cho mẹ mình, không đến một tiếng đồng hồ mẹ hắn đã có mặt ở bệnh viện.
Nhìn thấy mặt Dương Vinh bị đánh sưng phù, Trương Hồng Anh, mẹ của Dương Vinh nhất thời nổi giận.
“Mẹ, trong trường học có một người đánh ta, ta. . . ta sợ không muốn đi học nữa, mẹ có thể nghĩ ra biện pháp gì để trường đuổi học hắn không? Hắn cũng chỉ là một thằng học sinh nghèo thôi."
Dương Vinh giả vờ tỏ vẻ đáng thương.
Trương Hồng Anh nhìn thấy Dương Vinh như vậy nàng cũng không tin, Dương Vinh mà sợ không dám đi học, con trai mình là dạng gì bà vẫn hiểu rất rõ.
"Đình chỉ học hắn ta?"
Trương Hồng Anh cau mày hỏi.