Chương 109: Miệng Ta Rất Kín
Tô Ấu Vi vội vã nói:
“Tuyết Yến ngươi nói linh tinh cái gì đó, cái gì mà cảnh giác với không cảnh giác chứ. Đàn anh, ngươi đừng để bụng nhé, nàng thường hâm hâm dở dở ăn nói linh tinh lắm.”
Tiêu Phàm cười nói:
“Không sao, ta cảm thấy ngươi có được quan hệ bạn bè tốt như thế này cũng ổn lắm. Lữ Tuyết Yến, ngươi còn có gì muốn tìm hiểu hay không?”
Lữ Tuyết Yến chớp chớp mắt nói:
"Tiêu Phàm, ngươi đã từng yêu đương bao giờ chưa?”
Tiêu Phàm lắc lắc đầu. Hai mắt Tô Ấu Vi sáng lên, thực ra chuyện này nàng cũng tò mò lâu lắm rồi. Tiêu Phàm khi còn học cấp 3 là người như thế nào thì nàng không hề biết gì cả. Lữ Tuyết Yến nói:
"Tiêu Phàm, Ấu Vi nói gia cảnh nhà ngươi bình thường, mà ngươi chắc cũng biết là người theo đuổi Ấu Vi không ít, thế nên ngươi cảm thấy ngươi có thể đem lại cuộc sống hạnh phúc cho nàng sau này hay không?”
“Tuyết Yến, ngươi hỏi cái này làm gì? Mỗi tháng ta cũng có thể tự kiếm ra vài vạn cơ mà, ta cũng chẳng cần người khác nuôi.”
Tô Ấu Vi vội nói. Lữ Tuyết Yến nhìn về phía Tiêu Phàm. Tiêu Phàm cười cười đáp:
“Chỉ cần Ấu Vi chịu ở bên cạnh ta, ta nghĩ việc nuôi nàng đối với ta mà nói chắc cũng không thành vấn đề đâu.”
Tô Ấu Vi nói với giọng trách cứ:
"Tuyết Yến, ngươi đừng có hỏi linh tinh nữa, bây giờ ta và đàn anh cũng chưa ở cạnh nhau mà hắn đã sắp bị ngươi dọa cho chạy mất rồi kìa. Ăn cơn đi, ăn cơm đi.”
Từ lúc đó cho đến khi ăn hết bữa cơm, Lữ Tuyết Yến cũng không hề hỏi lại vấn đề đó.
“Tít tít.”
Điện thoại của Tô Ấu Vi reo lên, sau khi nàng nghe điện thoại thì sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
“Ấu Vi, có chuyện gì vậy?”
Sau khi Tô Ấu Vi cúp điện thoại, Lữ Tuyết Yến liền vội vã hỏi. Giọng Tô Ấu Vi run run đáp:
“Viện trưởng bị xe đụng trúng rồi, đàn anh.. ngươi, ngươi có thể bắt xe đi cùng ta đến xem tình hình viện trưởng bây giờ như nào hay không?”
Lông mày Tiêu Phàm cau lại, hắn nghĩ ngay đến Phùng Bình. Phùng Bình sẽ không ôm hận trong lòng về chuyện lần trước mà cố tình tạo ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn đâu nhỉ?
"Được.”
Tiêu Phàm gật đầu. Lữ Tuyết Yến liền vội nói:
“Ta cũng qua đó với, ta cũng lâu lắm rồi chưa gặp viện trưởng.”
Mấy người Tiêu Phàm nhanh chóng đi vào thang máy, Tiêu Phàm liền ấn nút đi xuống thẳng tầng B1. Tô Ấu Vi nghi hoặc mà nhìn về phía Tiêu Phàm:
“Đàn anh, chúng ta sẽ đi bộ từ tầng hầm ra ngoài hay sao?”
“Chúng ta lái xe đi.”
Tiêu Phàm nhanh chóng đến bãi đỗ xe. Vị trí đỗ xe mà Thẩm Thần sắp xếp cho họ cách thang máy không xa lắm.
“Tít.”
Tiêu Phàm lấy ra chìa khóa chiếc Lamborghini rồi ấn một cái. Lúc đó cả Tô Ấu Vi và Lữ Tuyết Yến đều đơ luôn rồi. Tiêu Phàm nói:
“Chiếc xe này chỉ có hai chỗ ngồi mà thôi, các ngươi cố gắng ngồi chật một chút nhé? Lữ Tuyết Yến, nếu ngươi có bằng lái xe thì ngươi lái chiếc 918 kia cũng được.”
Nói xong, Tiêu Phàm lại móc ra từ trong túi một chiếc chìa khóa nữa, là chìa khóa của chiếc Porsche 918. Lữ Tuyết Yến nhìn về phía Tô ấu Vi:
“Ấu Vi, đây là người bình thường mà ngươi nói hay sao?”
---