Chương 110: Thuê Xe
Tô Ấu Vi nhìn Tiêu Phàm không dám tin:
"Học trưởng? Ngươi đi thuê xe này à?"
Tiêu Phàm cười trả lời:
"Không phải thuê, có một bạn hợp tác tặng ta. Ta định để chiếc Lamborghini này tự đi, còn chiếc 918 này cho mập mạp. Hôm qua vừa đưa xe tới. Lữ Tuyết Yến, ngươi muốn lái xe đi không?"
Lữ Tuyết Yến vội lắc đầu:
"Đúng là ta có bằng lái, nhưng không biết lái siêu xe thế này đâu. Va đụng chỗ nào thì ta cũng không đền nổi. Ta và Ấu Vi ngồi chật một chút là được."
Lữ Tuyết Yến và Tô Ấu Vi nhanh chóng ngồi vào trong xe, cả hai cô gái đều thon thả, ngồi chung một chỗ cũng miễn cưỡng đủ.
"Brừm!"
Xe nhanh chóng khởi động rời đi, một lúc lâu sau mà vẻ mặt Tô Ấu Vi còn đang hoảng hốt.
Tiêu Phàm lại có xe thể thao siêu cấp thế này.
Còn là người khác tặng.
Chính mình đủ khả năng mua và người khác đưa tặng là hai khái niệm khác nhau.
"Học trưởng, sao người khác lại đưa xe đắt tiền thế này cho ngươi?"
Tô Ấu Vi không dám tin.
Tổng giá trị hai chiếc xe phải vượt quá hai mươi triệu, tiền nhà nào là do gió to thổi tới đâu?
Tiêu Phàm cười trả lời:
"Trình độ đổ thạch của ta không tồi, kiếm lời cho đối phương hơn trăm triệu, đương nhiên người ta cũng hào phóng lại mình."
Lữ Tuyết Yến cau hàng mi thanh tú:
"Học trưởng, ta biết trò đổ thạch kia, một đao nghèo một đao giàu, rất nhiều người thua trắng ở cái hố này. Năm xưa ba ta cũng lỗ mấy trăm nghìn vì đổ thạch."
Tiêu Phàm gật đầu:
"Đổ thạch có xác suất nguy hiểm tương đối lớn, chơi cái này đòi hỏi tính chuyên nghiệp cao. Không kiến nghị người bình thường đụng vào."
Tô Ấu Vi lo lắng nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm khẽ cười nói:
"Năng lực của ta trong phương diện này khá mạnh. Ngoài ra, ta vốn dĩ nghèo rớt mồng tơi, hiện tại tốt xấu còn có nhà, có xe."
Lữ Tuyết Yến thán phục:
"Tiêu Phàm, ngươi như vậy đâu chỉ đơn giản là có nhà, có xe thôi đâu. Người bình thường làm cả đời cũng không mua nổi siêu xe như thế này. Xem ra ta không cần lo lắng cho Ấu Vi về phương diện vật chất rồi. Nhưng đàn ông có tiền đều sẽ hư, ngươi không được phụ lòng Ấu Vi, nàng còn ngốc nghếch tiết kiệm tiền định tặng một chiếc xe cho ngươi đấy."
Tô Ấu Vi cuống cả lên:
"Tuyết Yến, ngươi nói bậy gì đấy. Không có chuyện ấy đâu học trưởng."
Tiêu Phàm đã có siêu xe như vậy, Tô Ấu Vi cảm thấy dù sau này có muốn tặng Tiêu Phàm chiếc xe ba, bốn trăm nghìn tệ cũng xấu hổ không dám đưa.
"Ấu Vi định tặng xe cho ta à?"
Tiêu Phàm cười hỏi, chỉ cảm thấy đáy lòng ấm áp.
Tô Ấu Vi không giống những cô gái khác, con gái bình thường suốt ngày đòi hỏi bạn trai đưa cái này tặng cái kia, đòi lấy từ một phía. Hắn còn chưa từng mua váy áo gì cho Tô Ấu Vi, nàng đã tặng quần áo cho hắn trước, đã thế còn âm thầm tiết kiệm tiền muốn tặng xe cho hắn.
"Không...không phải đâu."
Tô Ấu Vi vội nói.
Lữ Tuyết Yến cười duyên:
"Tiêu Phàm, ta cho ngươi biết, Ấu Vi nói chờ khi nào hai người ở bên nhau, nàng sẽ mua một chiếc xe làm quà tặng ngươi. Không ngờ là không cần tặng nữa."
Tô Ấu Vi hơi lộ ra vẻ buồn bực.
Tiêu Phàm cười ha hả:
"Lữ Tuyết Yến, ai nào nói không cần thế? Siêu xe này lái ra ngoài hóng gió một chút thì được, đi đường xa thì khác nào chịu tội. Ấu Vi, ta vô cùng chờ mong quà tặng của ngươi."
Lúc này Tô Ấu Vi mới lại nở nụ cười:
"Học trưởng nói thật chứ?"
Tiêu Phàm gật đầu:
"Đương nhiên là thật, xe này muốn giảm tốc khúc cua còn phải cẩn thận từng li từng tý, đã thể lại chỉ có hai chỗ ngồi, không tiện gì cả. Trong thẻ của ta chỉ có vài triệu, còn phải giữ lại làm ăn. Nếu Ấu Vi tặng xe cho ta, chắc chắn ta sẽ lái xe ngươi tặng chín phần thời gian."
Xem ra phải tạm thời giấu chuyện thẻ hắn đã có hai trăm triệu, bằng không thì Tô Ấu Vi tặng quà cũng không có cảm giác thành tựu.
"Học trưởng, vậy ta nhất định tranh thủ kiếm tiền. Ngươi phụ trách tiền tuyến xung phong kiếm khoản tiền lớn, ta phụ trách phòng thủ hậu phương."
Tô Ấu Vi cười ngọt ngào.
Lữ Tuyết Yến quay đầu ra ngoài cửa sổ:
"Hai người có cần phải ngược cẩu thế không hả? Nếu hai người còn như thế thì thả ta xuống đây đi, ta đón xe tới."
Tô Ấu Vi hừ khẽ:
"Chính ngươi nói ra chuyện ta muốn mua xe. Như ngươi gọi là tự làm tự chịu."
Lữ Tuyết Yến trợn trắng mắt.
Tiêu Phàm cười ha hả:
"Lữ Tuyết Yến, ngươi có thể cân nhắc ba huynh đệ trong ký túc xá của ta, như thế thì sau này cũng không bị ngược cẩu nữa rồi."
"Chịu thôi. Ta độc thân vô cùng tự do tự tại."
Lữ Tuyết Yến lắc đầu.
...
"Reng reng."
Đang trên đường, Tô Ấu Vi nhận được điện thoại của một dì trong cô nhi viện.
"Dì Hoàng, bà viện trưởng thế rồi nào ạ?"
Tô Ấu Vi vội nhận máy.
Dì Hoàng đáp:
"Ấu Vi, mấy đứa chưa lên cao tốc chứ? Ta đưa viện trưởng đến bệnh viện kiểm tra, không có gì đáng ngại, chỉ là chân bị tím xanh một mảng, trên người cũng hơi trầy da. Đối phương nói viện trưởng cố ý ăn vạ, không chịu bồi thường, viện trưởng cũng không muốn so đo gì nhiều với đối phương."