Chương 111: Ăn Vạ
Tô Ấu Vi tức giận:
"Làm gì có chuyện viện trưởng ăn vạ."
Dì Hoàng khẽ thở dài:
"Đối phương là người có tiền, người ta lái Benz, viện trưởng nói nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bảo mấy đứa đừng tới nữa."
"Dì Hoàng, mọi người đang ở đâu? Chúng ta đã trên đường cao tốc rồi."
Dì Hoàng nói:
"Chúng ta còn đang ở bệnh viện huyện. Bước đầu kiểm tra không có vấn đề, nhưng bác sĩ kiến nghị nằm viện quan sát một, hai ngày."
"Dì Hoàng, nửa tiếng nữa chúng ta tới nơi."
Tô Ấu Vi tức giận cúp máy.
Nửa tiếng sau, ba người Tiêu Phàm đến cổng bệnh viện, đúng lúc dì Hoàng dìu viện trưởng Thẩm An Mai bước ra từ cửa chính.
"Coi như các người thức thời. Cố ý ăn vạ lại còn đòi nhập viện điều trị. Ta không đòi các ngươi bồi thường tiền sửa chữa xe là tốt lắm rồi. Benz ta vừa mới mua xong đấy."
Một gã mập mạp trung niên đi cạnh hai người Thẩm An Mai, hùng hùng hổ hổ.
"Bà viện trưởng."
Tô Ấu Vi vội tăng nhanh bước chân chạy tới.
Nàng nhìn thấy chân Thẩm An Mai xanh tím một tảng lớn, đau lòng muốn rơi nước mắt.
"Bà viện trưởng."
Tiêu Phàm và Lữ Tuyết Yến cũng nhanh chân chạy tới.
"Ồ?"
Hai mắt gã mập trung niên sáng rỡ, ở huyện này rất hiếm thấy người đẹp như Lữ Tuyết Yếu, càng đừng nói là Tô Ấu Vi còn xinh hơn cả minh tinh trên tivi.
"Ta đổi ý rồi. Benz ta vừa mua bị va đụng hỏng, giảm rất nhiều giá trị. Các ngươi phải bồi thường ta năm mươi nghìn tệ."
Gã mập trung niên chớp chớp mắt.
Trông mấy người Tiêu Phàm chỉ như học sinh, Thẩm An Mai bị đâm bị thương cũng không muốn ở lâu trong bệnh viện, sợ lãng phí tiền, cho nên gã kết luận rằng mấy người Tiêu Phàm không có tiền là cái chắc.
Nói không chừng có thể chiếm tiện nghi của Tô Ấu Vi.
"Chát!"
Tiêu Phàm nâng tay, trực tiếp tát thẳng vào mặt gã mập trung niên.
Tiêu Phàm liếc mắt là biết ánh mắt dâm tà của gã có ý tứ gì.
Hắn tin tưởng tuyệt đối vào nhân phẩm của Thẩm An Mai, hắn muốn quyên một triệu mà Thẩm An Mai còn không cho hắn quyên ngay. Người như vậy mà đi ăn vạ bịp tiền à?
"Thằng ranh ất ơ này! Ngươi dám đánh ta!"
Gã trung niên tức giận nói.
"Chát!"
Tiêu Phàm lại nâng tay tát mạnh một cái, lạnh lùng nói:
"Nếu chúng ta đến đây rồi, chuyện này không phải cứ thế mà xong đâu. Viện trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Thẩm An Mai cười khổ:
"Hắn rẽ khúc cua nhanh quá, đâm phải ta, còn kiên quyết nói là ta ăn vạ. Chỗ đó không có camera giám sát, cảnh sát giao thông cũng không dễ xử lý. Thôi thì cũng không ảnh hưởng gân cốt, cho qua là được. Ta về nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi."
Tiêu Phàm dùng niệm lực tinh thần rà quét kiểm tra cho Thẩm An Mai một hồi, đúng là không bị thương tới xương cốt, nhưng vết thương xanh tím to gần bằng bàn tay kia cũng không nhẹ chút nào.
…
Tiêu Phàm nói:
"Bà viện trưởng, vết thương này của ngươi khong nhẹ, ở bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày thì hơn. Ấu Vi, ngươi đỡ viện trưởng vào trước đi."
Tô Ấu Vi gật đầu đồng ý.
Thẩm An Mai bị đâm nặng như vậy còn cậy mạnh đòi xuất viện, Tô Ấu Vi đau lòng đỏ cả mắt, nước mắt rưng rưng.
"Không ai được đi hết. Thằng ranh ất ơ này dám đánh ông mày, xem ông mày có đánh chết ngươi không!"
Gã mập trung niên lạnh giọng nói xong, lập tức rút di động ra gọi người.
Thẩm An Mai nói:
"Tiêu Phàm, ta nhịn vài ngày là khỏe thôi, không cần nằm viện, ở viện nhiều trẻ con như thế, bọn nhỏ cần ta."
Tiêu Phàm nói:
"Bà viện trưởng ở lại bệnh viện thì lúc thay thuốc cũng nhanh hơn, bây giờ về mà chịu ảnh hưởng có khi sẽ càng nghiêm trọng."
"Bà viện trưởng, chúng ta vào đi."
Tô Ấu Vi và dì Hoàng cùng đỡ Thẩm An Mai trở vào trong bệnh viện.
Lữ Tuyết Yến không theo bọn họ.
Nếu nàng ấy cũng vào thì ngoài này chỉ còn một mình Tiêu Phàm, có nàng ở ngoài thì ít nhiều cũng thêm một người đi.
"Ranh con nhãi nhép, ngươi sẽ biết sự lợi hại của ta ngay thôi."
Gã mập trung niên cười ác liệt.
Tiêu Phàm lạnh lùng nói:
"Nghe nói ngươi đi Benz? Xe của ngươi đâu?"
Gã mập trung niên lạnh lùng nói:
"Làm sao? Bây giờ biết sợ rồi? Bảo hai em gái đi cùng ngươi theo ta hai ngày đi, sau đó ta tạm tha cho các ngươi. Bằng không ta không để yên chuyện này đâu."
Tiêu Phàm nâng tay lên định dạy bảo tên khốn này.
Gã mập trung niên tái mặt, vội vàng lui lại, sau đó vòng qua Tiêu Phàm, chạy về phía chiếc Mercedes màu đen đậu cách đó mấy chục mét.
Tiêu Phàm đi tới, Lữ Tuyết Yến cắn răng theo sau.
Gã mập trung niên trốn bên trong xe.
"Con Mercedes này ấy à? Xe thủy kích second-hand. Chắc giá mua còn chẳng cao hơn ba trăm nghìn tệ nhỉ."
Tiêu Phàm giễu cợt, hắn dùng niệm lực tinh thần quét qua một lần là phát hiện vấn đề.
Gã mập trung niên trong xe biến sắc.
Xe này gã mua đúng là xe thủy kích, chẳng qua không phải hàng qua tay lần hai, mà là lần ba, trước đó con xe này đã đổi hai người chủ rồi.