Gia Gia Tạo Phản Tại Dị Giới, Ta Liền Vô Địch Ở Đô Thị

Chương 112: Hùng Hổ

Chương 112: Hùng Hổ


"Ngươi đánh rắm, thằng oắt con, ngươi biết tay ta ngay thôi!"
Gã mập trung niên lạnh lùng nói.
Hắn khởi động xe, trong xe cực kỳ ngột ngạt.
Tiêu Phàm lấy chìa khóa xe ra:
"Lữ Tuyết Yến, đi lái xe của ta tới chắn trước mặt hắn, chuyện này chưa giải quyết xong thì hắn đừng hòng đi."
Lữ Tuyết Yến gật đầu, nàng có bằng lái hai năm rồi, dọc đường cũng xem Tiêu Phàm lái xe, di chuyển trong cự ly ngắn là không thành vấn đề.
"Ngươi dùng xe dỏm gì, còn dám cản ông đây."
Gã mập trung niên hùng hùng hổ hổ.
Lữ Tuyết Yến nhanh chóng lái xe tới chắn ngang trước Mercedes của gã.
"Đây là..."
Gã mập trung niên nhìn Lữ Tuyết Yến bước từ Lamborghini Aventador ra thì trợn tròn mắt. Gã sao có thể đắc tội người lái được xe thế này.
Tiêu Phàm gõ cửa sổ xe.
"Soái...soái ca, chuyện ngày hôm nay là lỗi của ta, là ta không có mắt. Chỗ này có mười ngàn tệ, ta vừa rút ngân hàng xong, coi như bồi thường tiền thuốc thang cho viện trưởng Thẩm."
Gã mập trung niên hạ cửa kính xe xuống, cười làm lành.
Tiêu Phàm bình tĩnh nói:
"Ngươi tự giữ tiền lại mà mua thuốc uống đi. Xe thủy kích thế này không phù hợp thân phận sếp lớn của ngươi đâu. Ta kiến nghị ngươi đập đi cho rồi. Xe thế này sẽ mang tới phiền phức cho cả công việc làm ăn và đời sống ngày thường của ngươi. Nói không chừng hỏng hết các mối làm ăn ấy chứ."
Mặt gã mập trung niên tái mét.
Gã mua xe này để tăng thể diện, như vậy lúc làm ăn cũng tiện hơn nhiều. Gã đương nhiên nghe ra lời uy hiếp của Tiêu Phàm.
"Ngươi...ngươi muốn làm gì?"
Mặt gã mập trung niên vô cùng khó nhìn.
Tiêu Phàm có thể sở hữu chiếc xe như vậy, trời biết thế lực trong nhà mạnh nhường nào. Chắc chắn chút sản nghiệp non nớt của ông ta kém xa.
"Không làm gì, có lòng tốt nhắc nhở ngươi thôi. Ta rất giỏi bói toán, cái xe này của ngươi chẳng những không vượng tài, còn bại tiền. Ngươi đi một tháng nữa thôi, ta đoán rằng mọi mối làm ăn của ngươi đều đi tong."
Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói.
Gã mập trung niên cắn chặt hàm răng, chiếc xe gã vừa mua không bao lâu, bảo gã tự đập thế nào được? Nhưng trời biết, nếu không đập sẽ phải gánh vác hậu quả gì?
"Ta...Ta đập! Cảm ơn soái ca nhắc nhở."
Gã mập trung niên nói xong, mở cửa đi ra.
Gã mở cốp xe, lấy một chiếc cờ lê lớn tới.
"Rầm! Rầm! Ruỳnh!"
Gã mập trung niên cầm cờ lê, hung hăng nện xuống xe của mình, mỗi nhát đều cảm thấy tim mình rỉ máu.
"Đừng chỉ đập mỗi một chỗ như thế, phải chăm nom những vị trí khác chứ."
Tiêu Phàm có lòng tốt nhắc nhở.
Gã mập trung niên tái mặt, đi vòng quanh xe đập phá, đập vỡ toàn bộ kính thủy tinh, thân xe vừa sơn không bao lâu cũng đều lõm cả xuống.
"Soái ca, đập thế này được rồi chứ?"
Gã mập trung niên đau khổ hỏi.
Tiêu Phàm cau mày:
"Xe là của ngươi, ngươi đập thành thế nào là chuyện của ngươi. Ngươi nói cứ như ta ép ngươi không bằng."
"Không phải...Soái ca không ép ta. Là chính ta muốn đập."
Gã mập trung niên cuống cuồng nói.
Tiêu Phàm lạnh lùng:
"Mau cút đi, đừng lảng vảng ở đây chướng mắt."
Lữ Hải Yến dời xe, gã mập trung niên vội vàng nổ máy xe rời khỏi.
"Tiêu Phàm, chiêu này của ngươi thật đáng gờm. Nếu ngươi đập xe của hắn, hắn báo cảnh sát thì ngươi còn phải bồi thường. Chính hắn đập thì không có vấn đề gì."
Lữ Hải Yến đỗ xe xong, trả lại chìa khóa xe cho Tiêu Phàm.
"Hắn ỷ có tiền ức hiếp người khác, ta cho hắn nếm thử mùi vị. Đi, chúng ta cùng vào thôi."
Tiêu Phàm cười nhạt.
Với hắn mà nói, bắt chẹt kẻ như gã mập trung niên cực kỳ thoải mái, nhẹ nhàng.
"Ừ."
Lữ Tuyết Yến gật đầu.
Tiêu Phàm vừa đi vừa nghĩ, có lẽ hắn cần phát triển thế lực ở bên này mới được. Trước kia có Phùng Bình gây sự, hôm nay lại xuất hiện chuyện như vậy.
Phát triển thế lực còn có hai chỗ tốt.
Một là hắn có thể thành lập nhà kho quy mô lớn bên này, tiện cho hắn truyền đồ vật cho Tiêu Hải.
Nhà kho thuê đương nhiên không tốt bằng tự xây.
Hai là phát triển thế lực trong huyện thì hắn cũng có thể tạo phúc lợi cho người trong thôn.
Thành phố Z là tỉnh thành, có nhiều thứ không được tiện lợi cho lắm, mà giá đất cũng đắt đỏ, muốn mua đất xây nhà kho thì cần tiêu tốn rất nhiều tiền.
"Huyện Lưu Thủy dài, nhà họ Triệu máu mặt nhất. Có lẽ phải đến thăm hỏi nhà họ Triệu rồi."
Tiêu Phàm thầm nhủ trong lòng.
Hắn nhớ tới mình có một bạn học cấp ba họ Triệu, tên là Triệu Hữu Tài. Thành tích học tập của cậu bạn này rối tinh rối mù, luôn gây rắc rối trong trường, thế mà còn thường xuyên được thầy cô khen ngợi.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn ta đến từ nhà họ Triệu, thế lực của nhà họ Triệu ở huyện Lôi Sơn cực mạnh.
Rất nhiều sản nghiệp của huyện Lôi Sơn đều có sự tham dự của nhà họ Triệu, tài sản phải tới mấy chục triệu.
Trên các bảng tên phú hào chắc chắn không có bóng dáng nhà họ Triệu, nhưng rất nhiều bách tính bên huyện Lôi Sơn đều biết, nhà họ Triệu giàu nứt đố đổ vách.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất