Gia Gia Tạo Phản Tại Dị Giới, Ta Liền Vô Địch Ở Đô Thị

Chương 113: Tự Làm Tự Chịu

Chương 113: Tự Làm Tự Chịu


Nếu có thể khiến nhà họ Triệu ngoan ngoãn nghe lời, hắn hành động ở bên này sẽ tiện hơn nhiều.
"Ngươi muốn làm gì, bạn...bạn trai ta sắp tới rồi đấy."
Tiêu Phàm nghe được giọng của Tô Ấu Vi có vẻ hơi hoảng loạn.
"Bạn trai ngươi? Sau này ta chính là bạn trai ngươi."
Một giọng nói khác phách lối vang dội.
"Triệu Hữu Tài."
Tiêu Phàm bước nhanh chạy tới, thấy được Tô Ấu Vi và một người quen.
Triệu Hữu Tài quay đầu nhìn về phía Tiêu Phàm, kinh ngạc nói:
"Đây không phải học bá ca của chúng ta à? Học bá ca, cô gái này là bạn gái của ngươi? Ta kiến nghị các ngươi chia tay đi, mỹ nữ xinh đẹp như vậy đi theo ngươi đúng là lãng phí."

Tiêu Phàm nhìn Triệu Hữu Tài:
"Triệu Hữu Tài, cuối cùng ngươi cũng tới bệnh viện. Ta bảo ngươi từ sớm rồi, bệnh liệt dương sớm tiết phải đi điều trị sớm. Bây giờ ngươi mới đi thì có khi muộn rồi. Ấu Vi, ngươi cách hắn xa một chút, người này có bệnh, ta sợ hắn trả thù xã hội."
Tiêu Phàm vừa nói vừa chắn trước mặt Tô Ấu Vi.
Triệu Hữu Tài không dám tin tưởng nhìn Tiêu Phàm, Tiêu Phàm to gan như thế từ bao giờ?
Hắn là người của nhà họ Triệu, đây không phải bí mật gì cả.
"Học bá ca, nàng thật sự là bạn gái của ngươi? Nhà ngươi nghèo như thế, không nuôi nổi bạn gái như nàng đâu. Thật đấy. Bạn học chẳng qua là muốn tốt cho ngươi thôi."
Triệu Hữu Tài cười khà khà.
Hắn ta thường xuyên ra vào mấy chỗ như quán rượu, hộp đêm, trong đó có rất nhiều gái đẹp. Nhưng trước nay hắn ta chưa từng gặp qua ai xinh như Tô Ấu Vi.
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện. Ấu Vi, bạn học cũ gặp mặt ôn chuyện một chút, ngươi và Lữ Tuyết Yến đợi bên trong bệnh viện đừng đi, lát nữa ta tới đón các ngươi."
Tiêu Phàm vừa nói vừa khoác bả vai Triệu Hữu Tài.
"Ai muốn đi ra ngoài với ngươi. Học bá ca, ta muốn tiếp tục giao lưu nhân sinh với các nàng."
Triệu Hữu Tài giãy bả vai, nhưng ngay sau đó vẻ mặt thay đổi. Hắn ta cảm thấy cánh tay Tiêu Phàm tựa như gọng kìm, dùng sức thế nào cũng không nhúc nhích được mảy may.
"Học bá ca thả ta ra, đệch!"
Tiêu Phàm nắm bả vai Triệu Hữu Tài rời đi, Triệu Hữu Tài một đường hùng hùng hổ hổ.
Tô Ấu Vi thở phào một hơi.
Lữ Tuyết Yến nói:
"Ấu Vi, ta kể cho ngươi nghe, tên khốn béo lúc nãy vừa tự đập nát xe của mình đấy, muốn sửa cũng sẽ tốn không dưới trăm nghìn tệ đâu."
Không nói cái gì khác, hai đèn pha đằng trước và hai đèn xi nhan đằng sau đã tốn không ít tiền sửa rồi.
"Hắn tự làm tự chịu."
Tô Ấu Vi hừ một tiếng.
Tuy hiện tại trong xã hội có không ít người ăn vạ lừa tiền, nhưng Tô Ấu Vi hiểu rõ con người bà viện trưởng, bà sao có thể đi lừa tiền người khác.
"Ấu Vi, tên vừa rồi là bạn học cấp ba của Tiêu Phàm, mà thành tích của Tiêu Phàm cũng tốt, vậy chẳng phải hắn cũng học cùng cấp ba với bọn mình à?"
Lữ Tuyết Yến hỏi dò.
Tô Ấu Vi lắc đầu:
"Hắn học trung học phổ thông số một, chúng ta vào trung học phổ thông tư lập có cổ phần của nhà ngươi, sao có thể cùng trường được?"
Với thành tích khi đó, Tô Ấu Vi muốn vào trung học phổ thông số một cũng được, nhưng vào trường trung học phổ thông tư lập là có thể miễn học phí, còn gần cô nhi viện hơn nữa.
...
"Thả ta ra, bả vai sắp nát rồi. Hai, ba năm không gặp, lá gan học bá ca cũng lớn nhỉ, dám đối xử với ta như thế. Con mẹ nó, ngươi có thể đứng thẳng rời khỏi huyện Lôi Sơn thì coi như ta thua."
Triệu Hữu Tài cắn răng nghiến lợi.
Tiêu Phàm mang Triệu Hữu Tài đến ngoài bệnh viện:
"Triệu Hữu Tài, nghe nói nhà họ Triệu các người ăn thông cả hắc bạch lưỡng đạo, là thổ Hoàng đế bên này hả?"
"Ngươi biết thì tốt. Năng lực nhà họ Triệu chúng ta ở huyện Lôi Sơn này vượt qua tưởng tượng của ngươi!"
Triệu Hữu Tài cực kì vênh váo.
Hắn ta cau có đau khổ xoa bả vai mình.
"Hiện tại là ai làm chủ nhà họ Triệu các người? Ba ngươi hay ông nội ngươi?"
Tiêu Phàm dò hỏi.
Triệu Hữu Tài hơi nheo mắt lại:
"Học bá ca hỏi cái này làm gì? Tuy rằng nhà họ Triệu chúng ta được hoan nghênh, nhưng chúng ta chỉ làm ăn chính đáng."
"Hiện tại ai làm chủ, ngươi dẫn ta đi gặp người ấy."
Tiêu Phàm lạnh nhạt nói.
Hai mắt Triệu Hữu Tài lập lòe tỏa sáng, người trước mặt rất khác Tiêu Phàm trong ấn tượng của hắn ta. Hồi cấp ba, Tiêu Phàm cực kỳ cô độc, chỉ biết cắm đầu học tập, cũng không lớn gan như vậy.
Hôm nay gan to rồi.
Người cầm đầu nhà họ Triệu bọn họ chính là Hoàng đế huyện Lôi Sơn này, ngay cả đại ca xã hội đen thấy cũng phải một mực cung kính.
"Học bá ca xác định chứ? Hiện tại do ba ta làm chủ, hắn mà nóng tính lên thì không hay đâu nhé."
Triệu Hữu Tài ngoài cười nhưng trong không cười.
Tiêu Phàm cau mày:
"Bảo ngươi dẫn ta đi thì ngươi mau chóng dẫn ta đi là được, nói bậy nhiều như vậy, có tin ta tát chết ngươi không hả."
"Đệch, ngươi khá lắm. Chờ lát nữa hi vọng ngươi đừng khóc!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất