Chương 120: Tỷ Thí
Tiểu Phàm trông chẳng khác gì mấy tên công tử bột, trên tay của hắn cũng chẳng thấy có tí chuột nào, thế nên hắn cũng không cảm thấy được Tiêu Phàm mạnh được đến mức nào. Có chăng thì là túi tiền hắn nặng mà thôi.
“Hửm?”
Mặt Thiết thủ nhanh chóng biến sắc. Hắn đã đồn đến 6 7 phần lực, lực nắm chắc cũng đạt tới hơn trăm cân nhưng vẻ mặt của Tiêu Phàm vẫn như không, mà cùng lúc đó từ tay của Tiêu Phàm cũng bắt đầu phát lực.
“Tiểu tử, ngươi dám chọc giận ta.”
Thiết Thủ lạnh lùng nói, lực hắn dồn lên nắm tay cũng lên tới 9 phần. Lực tay này của hắn đủ để bóp nát xương bàn tay của người bình thường. Nhưng lực từ tay Tiểu Phàm truyền đến lớn hơn nhiều làm cho hắn không thể dồn hết toàn lực được.
“Chỉ có thế này thôi sao?”
Tiêu Phàm cười nhạt, vừa nói, hắn vừa nắm chặt hơn. Thể chất của hắn vượt qua cả giới hạn cao nhất của một người bình thường, lực nắm của một tay của hắn cũng đã gần 300kg.
“Ngươi—”
Thiết Thủ cố gắng chịu đựng, cho dù Tiêu Phàm mạnh hơn hắn, hắn cũng tin rằng bản thân có thể chịu được. Nhưng khi lực từ tay Tiêu Phàm truyền đến vượt quá 200kg, hắn cảm thấy bản thân chịu không nổi nữa rồi. Mặt hắn đỏ rực cả lên.
“Thua, thua, ta nhận thua.”
Thiết Thủ hoảng loạn kêu lên. Nếu tiếp tục có lẽ tay hắn sẽ bị Tiêu Phàm bóp đến tàn phế mất.
“Mới thế mà ngươi đã nhận thua rồi? Chỉ vừa mới bắt đầu mà ngươi đã không thể chịu nổi, thật là quá nhàm chán.”
Tiêu Phàm lắc đầu ngao ngán, hắn lại hơi tăng thêm chút lực. Thiết Thủ mặt mày nhăn nhó, tay truyền đến cảm giác đau đớn tột cùng khiến hắn thiếu chút nữa không kìm được mà chảy nước mắt.
“Nhìn dáng ngươi cũng to lớn như vậy sao tay lại không có chút lực thế này?”
Tiêu Phàm lắc đầu, hắn mặt không đổi sắc mà buông tay ra. Thiết Thủ liền nhanh chóng rút tay về, hắn vội giấu bàn tay đã sưng tấy ra sau lưng, tay của hắn không ngừng run rẩy.
"Ông chủ, hãy để ta tới so thử sức với hắn một chút.”
Tên vệ sĩ mà ba lần vô địch đấm bốc ở Đông Nam Á đứng bên cạnh Kim tướng quân nói, hắn muốn vớt lại chút mặt mũi cho Kim tướng quân. Kể cả Tiêu Phàm có khỏe đi chăng nữa thì cũng chưa chắc hắn ta giỏi về đấm bốc được! Tiêu Phàm lắc lắc đầu:
“Không cần phải phiền phức như vậy. Không phải ngươi có mang theo dao găm hay sao, nếu như ngươi có thể làm cho ta chảy một giọt máu thôi thì cũng coi như ta thua.”
Quán quân đấm bốc Thái Tháp nheo mắt lại nói:
"Ngươi nói thật chứ?”
Tiêu Phàm nhìn về phía Dương Quân:
“Dương ca, ngươi tới đi.”
“Được.”
Dương Quân gật gật đầu, hắn móc từ eo ra một con dao găm, trong chớp mắt lao nhanh đâm về phía Tiêu Phàm. Dương Quân biết rõ Tiêu Phàm là người mà đến đạn cũng có thể chặn được, thế nên việc hắn muốn dùng dao găm để làm Tiêu Phàm bị thương là điều không thể sảy ra. Đám người Kim tướng quân mặt mày đều biến sắc. Chơi lớn đến vậy sao? Khi con dao găm của Dương Quân đến gần Tiêu Phàm trong phạm vi 10 cm, hắn liền cảm thấy dao găm của bản thân như bị caems vào một lớp cao su dày, dù có muốn đâm sâu thêm 1 cm thôi cũng rất khó khăn.
“Tiêu thiếu gia, lớp chân khí bảo vệ quanh người của ngươi thật lợi hại, ta tấn công không được.”
Dương Quân lắc lắc đầu nói. Đám người Kim tướng quân đều nửa tin nửa ngờ. Nhìn Dương Quân cũng không giống như tấn công giả vờ, nhưng ở H quốc thật sự có võ thuật gia tài giỏi đến vậy hay sao?
"Thái Tháp, ngươi tới đi.”
Kim tướng quân trầm giọng nói.
“Vâng, tướng quân.”
Thái Tháp lôi con dao găm của bản thân ra, hắn lùi lại một bước, chỉ trong chớp mắt hắn đã dốc toàn lực lao tới, con dao găm trong tay hắn lao về phía vai của Tiêu Phàm. Năng lực tinh thần của Tiêu Phàm hóa thành vô số sợi tơ nhỏ quấn quanh dao găm của Thái Tháp. Khi con dao găm chỉ còn cách Tiêu Phàm 10cm, tinh thần niệm lực của Tiêu Phàm cũng toàn lực kéo con dao hướng ra ngoài, lúc này đây Thái Tháp cũng có cảm giác giống Dương Quân, hiện tại hắn muốn đâm dao vào sâu thêm 1 cm thôi cũng rất khó khăn.
“Hây ya!”
Thái Tháp rút con dao lại, sau đó hung dữ mà đâm thẳng con dao về phía đầu Tiêu Phàm. Kết quả không có gì thay đổi.
“Nếu như súng của các ngươi có lắp ống giảm thanh thì các ngươi cũng có thể lấy súng bắn thử xem?”
Tiêu Phàm nhàn nhạt nói. Ánh mắt Kim tướng quân chợt lóe lên, hắn có mang theo súng, mà súng của hắn cũng đã gắn ống giảm thanh rồi. Kim tướng quân lập tức rút khẩu súng ra, đứng lên rồi hướng về phía chân của Tiêu Phàm nổ hai phát đạn. Ở khoảng cách gần như vậy, Kim tướng quân rất tự tin đối với khả năng bắn súng của bản thân mình. Tiêu Phàm chỉ đứng yên, động cũng không động lấy một chút. Hai viên đạn nhanh chóng bay đến gần đùi của Tiêu Phàm.
"Keng, keng!”
Hai viên đạn rơi xuống sàn, làm cho đám Kim tướng quân đều trợn mắt há mồm. Đến cả Đường Tại Thiên cũng kinh ngạc không thôi. Hắn đã từng nghe Dương Quân kể lại rằng Tiêu Phàm có thể dùng tay không đỡ đạn, nhưng nghe kể không thể bằng hắn nhìn thấy tận mắt được, việc này thật sự làm người ta kinh ngạc không thôi.