Chương 121: Ta Phục Rồi
“Chúng ta còn cần thử đọ sức nữa không?”
Tiêu Phàm nhìn Thái Tháp, nhàn nhạt nói. Thái Tháp lắc đầu liên tục, tên quái vật này đến đạn cũng không để làm hắn ta bị thương thì hắn còn đến đọ sức cái nỗi gì? Có khi Tiêu Phàm chỉ cần đánh một chiêu thôi cũng đủ cho hắn vào viện ngắm lan can vài tháng trời rồi.
“Ngươi lợi hại, ta phục rồi.”
Thiết Thủ đứng bên cạnh tâm phục khẩu phục mà nói. Ban nãy bại dưới tay Tiêu Phàm, trong lòng hắn còn có chút không phục, nhưng bây giờ sau khi thấy đến đạn bắn cũng không làm Tiêu Phàm bị thương được thì Thiết Thủ cũng tự nhận thức được, với chút bản lĩnh cỏn con của mình không đủ để làm hại được đến một cọng lông của Tiêu Phàm.
“Tiêu thiếu gia, xin thứ lỗi cho ta kiến thức thiển cận, có mắt mà không thấy Thái Sơn. H quốc không hổ danh là quốc gia có lịch sử văn hóa lâu đời, những người có võ nghệ như ngươi thật sự xứng đáng là một kì tích.”
Kim tướng quân cúi đầu nói. Kể cả dưới trướng hắn có 2 vạn người đi chăng nữa thì khi đứng trước những người như Tiêu Phàm, hắn cũng không thể vênh váo được. Nếu như Tiêu Phàm muốn giết hắn thì chính hắn cũng không thể làm gì được. Hơn nữa chắc chắn Tiêu Phàm không phải vừa sinh ra đã lợi hại đến vậy. Vậy thì phía sau lưng hắn phải có thế lực đáng sợ đến mức nào? Chỉ nghĩ thôi mà Kim tướng quân đã thấy lạnh sống lưng rồi.
“Kim tướng quân, bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện một chút không? Đúng rồi, những chuyện vừa sảy ra ta không hi vọng bị truyền ra ngoài, nếu như ai truyền ra ngoài dù chỉ một chữ, thì hắn ta cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.”
Tiêu Phàm nhạt giọng nói. Kim tướng quân gật gật đầu:
"Tiêu thiếu gia yên tâm. Thái tháp, các ngươi nhất định không được hé răng nửa chữ, nếu không thì đừng trách ta độc ác vô tình.”
Đám Thái Tháp gật đầu liên tục. Kim tướng quân phất phất tay để đám Thái Tháp lui ra ngoài, Đường Tại Thiên cũng để Dương Quân ra ngoài trước, trong phòng giờ chỉ còn lại ba người bọn họ. Đường Tại Thiên cười nhẹ nói:
“Kim tướng quân, chúng ta cũng là bạn bè đã vài chục năm rồi, chẳng nhẽ ta còn lừa ngươi hay sao? Bây giờ ngươi dã biết Tiêu Phàm lợi hại đến mức nào rồi chứ?”
“Biết rồi.”
Kim tướng quân gật gật đầu.
“Chuyến này đi cũng đáng lắm, thật đúng là giúp ta mở mang tầm mắt.”
Đường Tại Thiên bưng ấm trà lên, hắn rót cho Tiêu Phàm một chén trước. Tiêu Phàm cầm ly trà lên, nhấm một ngụm.
“Tang Uy là do ta giết đấy.”
Mặt Kim tướng quân biến sắc, Tang Uy là một tên trùm buôn ma túy, những người muốn giết Tang Uy chắc chắn nhiều hơn những người muốn giết hắn ta, thế nên đối với việc bảo vệ bản thân thì Tang Uy cũng rất cẩn thận. Thế mà hắn vẫn bị giết trong tay Tiêu Phàm. Vậy thì nếu như Tiêu Phàm muốn giết hắn, hắn có chạy đằng trời cũng không thoát được. Đường Tại Thiên nói:
"Kim tướng quân, Tang Uy đã hai lần phái người muốn giết chết Tiêu thiếu gia, lần đầu tiên thì Tiêu thiếu gia đã tha cho hắn một con đường sống, nhưng hắn vẫn cố tình lao đầu vào, cố giết Tiêu thiếu gia thêm lần nữa.”
Đường Tại Thiên nói.
“Ừm, giết hay lắm.”
Kim tướng quân gật gật đầu:
“Một tên trùm ma túy như hắn chết đi, đối với bách tính muôn dân đều là chuyện tốt.”
Đường Tại Thiên nói:
“Lần này Tiêu thiếu gia nhờ ta hẹn ngươi đến đây gặp mặt là có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ. Thời gian gần đây Tiêu thiếu gia có nhờ ta giúp hắn chuẩn bị một lô hàng hóa— . Môn phái phía sau Tiêu thiếu gia không muốn để người ngoài biết, thế nên chuyện này chúng ta không muốn có người điều tra sâu hơn.”
Kim tướng quân thầm kinh ngạc trong lòng. Một vạn tấn lương thực, vậy thì phía sau lưng Tiêu Phàm phải có bao nhiêu người, họ mạnh đến mức nào chứ?
“Kim tướng quân có thể giúp ta việc này không?”
Tiêu Phàm nhàn nhạt nói.
"Nếu như ngươi không thể giúp ta, thì phiền ngươi giới thiệu cho ta biết cảnh sát Myanmar phụ trách vụ này, ta đích thân đến nói chuyện cùng hắn cũng được.”
“Có thể, có thể! Tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Kim tướng quân vội nói. Tên cảnh sát phụ trách vụ án này với hắn không phải người cùng hội cùng thuyền, thế nên hắn không hề mong muốn đối phương nhờ vụ này mà tiếp xúc được với Tiêu Phàm.
…
Tiêu Phàm nói:
"Tiêu tướng quân chắc chắn chứ? Nếu như có gì không ổn thì ngươi cũng không cần cưỡng ép bản thân đâu.”
Kim tướng quân gật gật đầu:
"Tất nhiên là ta chắc chắn rồi. Tên cảnh sát phụ trách vụ án này là một kẻ không dễ nói chuyện, bình thường thì ta lười để ý đến hắn, nhưng đây là chuyện của Tiêu thiếu gia, thế nên ta sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ.”
Tiêu Phàm gật gật đầu:
"Vậy thì chuyện này ta phải làm phiền Kim tướng quân giúp đỡ rồi. Tốt nhất là ngươi đừng để sảy ra bất kì sai sót nào cả, nếu không lỡ như mà ta bị phiền phức thì có lẽ Kim tướng quân cũng sẽ bị cuốn vào theo đó.”