Chương 123: Vượt Chỉ Tiêu
Đường Tại Thiên hít sâu một hơi. Chỉ tính số phỉ thúy trong viên đá này thôi cũng đã cao hơn giá hắn mua tất cả chỗ đá ở đây rồi. Những viên đá khác hắn có thể bán lại có thể bán lại cho người khác cũng được. Vậy thì tổng lợi nhuận mà lô đá này mang đến cho hắn có thể lên đến 500 triệu. Nếu như hắn trả cho Tiêu Phàm theo giá 1 nghìn vạn cho công cố vấn một viên đá thì hắn có thể kiếm được 380 triệu, số tiền này gấp 3 lần số tiền cần trả cho Tiêu Phàm. Đường Tại Thiên cảm thấy chuyến này mình lời lớn rồi.
“Tiêu thiếu gia, vậy lần này ta trả cho ngươi 200 triệu phí cố vấn nhé.”
Đường Tại Thiên nói. Chỉ cần Tiêu Phàm đồng ý nhận tiền, thì kể cả hắn ta có bảo hắn trả 300 triệu hắn cũng đồng ý trả. Tiêu Phàm lắc lắc đầu:
“Trước đây chúng ta đã thống nhất với nhau rồi mà. Ngươi cứ đưa cho ta 120 triệu là được rồi, dù sao thì lần này ngươi may mắn tìm được viên đá tốt, nhưng chắc gì sau này cũng có thể được như hôm nay đâu? Nếu như lần sau ngươi không tìm được viên đá nào đem lại lợi nhuận lớn thì người lỗ vẫn là ngươi mà.”
Đường Tại Thiên vẫn khuyên Tiêu Phàm thêm vài câu, nhưng hắn cũng vẫn kiên quyết không nhận tiền.
"Tiêu thiếu gia, vậy thì theo ý ngươi đi.”
Đường Tại Thiên nói. Qua không bao lâu, Đường Tại Thiên đã chuyển 120 triệu vào tài khoản của Tiêu Phàm. Vì số lượng tiền chuyển vào tài khoản quá lớn, vậy nên ngân hàng trưởng của ngân hàng mà Tiêu Phàm đang gửi tiền lập tức nhận được thông tin.
"Lại có 120 triệu được chuyển vào tài khoản sao?”
Hiện giờ hắn đang ở bên ngoài, bằng tốt độ nhanh nhất có thể, hắn chạy nhanh về ngân hàng.
“Ngân hàng trưởng, ngươi xem này, trước đó tài khoản của Tiêu tiên sinh đã có 220 triệu rồi, hôm nay tài khoản lại được chuyển thêm vào 120 triệu nữa, hiện tại số dư tài khoản của hắn đã lên tới con số 340 triệu rồi.”
Quản lí ngân hàng kinh ngạc nói. Bản thân là quản lí ngân hàng nên đối với những khoản tiền hắn cũng không lạ gì, nhưng chẳng ai chỉ để không 340 triệu trong tài khoản cả, trường hợp này hắn mới thấy lần đầu. Số tiền lớn như vậy, nếu chủ của nó gửi tiết kiệm hàng tháng thì số tiền lãi mỗi năm có thể lên đến hơn một nghìn vạn.
“Nguồn gốc của số tiền này có vấn đề gì không?”
“Không có đâu ngân hàng trưởng. Số tiền này được chuyển đến từ tập đoàn Đường thị.”
Ngân hàng trưởng gật gật đầu. Trong lòng hắn thầm cân nhắc xem liệu bản thân có nên đích thân đến gặp vị tên là Tiêu Phàm này một chuyến hay không. Những vị khách hàng lớn như thế này nếu họ có gì không vừa lòng với sự phục vụ của ngân hàng mà chuyển tiền đi thì cũng là một tổn thất lớn đối với ngân hàng.
“Gần hai tháng mà có những hơn 300 triệu. Chỉ tính nguyên số tiền một tháng hắn chuyển vào thôi cũng đã vượt chỉ tiêu của ngân hàng rồi.”
Ngân hàng trưởng thầm cảm thán trong lòng. Là người quản lí của cả một ngân hàng thì tất nhiên số tiền lương mà hắn nhận mỗi tháng cũng không thấp. Nhưng nếu so sánh với số tiền mà Tiêu Phàm kiếm ra trong 1 tháng thì số tiền lương của hắn đúng là không đáng để nhắc đến.
......
Đám người Tiêu tướng quân lái xe với tốc độ nhanh nhất về đến biên giới Myanmar.
“Thiết Thủ, Thái Tháp, các ngươi cảm thấy Tiêu Phàm như thế nào?”
Kim tướng quân nghi hoặc hỏi. Trên chiếc xe hắn đang ngồi chỉ có 3 người là hắn, Thiết Thủ và Thái Tháp. Thái Tháp trầm giọng nói:
"Tướng quân, người như Tiêu thiếu gia chúng ta không thể đắc tội được, người như hắn có thể dễ dàng giết ta như giết gà vậy, hơn nữa phía sau lưng hắn chắc chắn còn có một thế lực đáng sợ chống lưng cho nữa.”
Thiết Thủ cũng nói:
“Tiêu thiếu gia mới chỉ khoảng 20 tuổi, ta đã nghiên cứu qua võ thuật của H quốc, những người ở H quốc tu luyện nội công mà có thành tựu nhất định thì có thể sống đến tận 150 tuổi. Ai mà biết được trong môn phái của hắn những người tu luyện đã lâu có thể giỏi đến mức nào chứ.”
Trên mặt Kim tướng quân lộ ra một nụ cười nhạt:
“Chúng ta quen biết với Tiêu thiếu gia, đây đối với chúng ta mà nói thì cũng là duyên trời ban, là chuyện tốt hiếm thấy rồi. Các ngươi nhớ quản tốt cái miệng của bản thân đấy.”
“Dạ, chúng ta hiểu rõ.”
Thiết Thủ và Thái Tháp đồng thanh nói. Bọn hắn vẫn còn muốn học hỏi chút ít từ chỗ Tiêu Phàm cơ mà. Tiêu Phàm thế mà có thể chặn được đạn bắn, đây đúng là năng lực mà bọn hắn thèm muốn có được. Nếu như hai người bọn hắn cũng làm được như vậy thì ngày tháng sau này của bọn hắn cũng có thể thoải mái hơn bây giờ rất nhiều rồi.
…
Sau khi nhờ Kim tướng quân giải quyết mọi chuyện, Tiêu Phàm yên tâm mà trở về Z thành. Với tầm ảnh hưởng của Kim tướng quân bên Myanmar, thì không thể có chuyện chút vấn đề này mà hắn không xử lí được. Tang Uy cũng đã chết rồi, ai còn dám đắc tội Kim tướng quân vì chuyện này cơ chứ? Kể cả tên cảnh sát điều tra vụ việc này không phải người cùng hội cùng thuyền với Kim tướng quân, bản thân hắn cũng không phải người dễ nói chuyện đi chăng nữa thì có lẽ hắn cũng không thể không cho Kim tướng quân chút mặt mũi nào cả. Dù sao thì đắc tội với người như Kim tướng quân đối với hắn mà nói cũng không có chỗ nào tốt.