Chương 129: Điều Tra 2
“Lương bá bá, các ngươi đừng khách sáo làm gì. Các ngươi nhớ nhắc nhở bệnh viện mời các chuyên gia tốt nhất đến đây, đừng lo lắng về vấn đề tiền nong. Đội trưởng Lương ở hiền gặp lành, ta tin rằng hắn có thể phục hồi, khỏe mạnh trở lại sớm thôi.”
Tiêu Phàm chân thành nói. Sau khi đưa cho người nhà Lương Võ phương thức liên hệ với bản thân, Tiêu Phàm tạm thời rời khỏi bệnh viện. Bây giờ Lương Võ vừa mới thực hiện phẫu thuật xong, tình trạng của hắn hiện giờ không thích hợp để người ngoài vào thăm hỏi. Tiêu Phàm định vài ngày nữa rồi lại đến thăm hắn sau. Nếu lúc đó có thể đến gần Lương Võ thì hắn có thể sử dụng thấu thị, lúc đó hắn có thể nhìn mọi thứ rõ ràng hơn.
“Lê Nhã tỷ, vậy ta đi trước nhé. Nếu tình hình đội trưởng Lương có gì thay đổi thì làm phiền ngươi báo cho ta một tiếng.”
Ngồi lên xe, Tiêu Phàm gửi cho Lê Nhã một tin nhắn.
“Không vấn đề gì.”
Trong lòng Lê Nhã cảm khái không thôi, ban nãy nàng vừa nghe người khác nói chuyện Tiêu Phàm chuyển cho Lương Võ 100 vạn phí điều trị, mà hiện tại nàng biết số tiền Tiêu Phàm từng nhận được cũng chỉ khoảng 100 vạn.
“Vụ tai nạn của bố mẹ Tiêu Phàm không đơn giản. Đội trưởng Lương bị đột kích lần này rất có khả năng là do hung thủ phái người tạo ra.”
Lê Nhã nghĩ đến đây thì ngớ người lại. Nàng vừa nghĩ đến một chuyện. Ở vụ cướp ngân hàng gần đây, tên cầm đầu đám cướp Tôn Hạo Côn đã từng giơ súng nhắm về phía Lương Võ mà nổ súng, có khi nào trong việc này cũng có ẩn tình hay không?
“Lúc đó cổ tay của Tôn Hạo Côn đã bị bắn thủng, hắn hoàn toàn không cần thiết phải tự tìm cái chết đến vậy. Với lực tự đâm đầu vào cột của hắn lúc đó, thì mục đích của hắn chính là muốn tự sát.”
Lê Nhã vội vã chạy đến một cái bệnh viện khâc. Bây giờ Tôn Hạo Côn đang được chữa trị ở bệnh viện này, lần trước hắn tự đâm đầu vào cột dẫn đến hôn mê, vài ngày gần đây Lê Nhã nghe nói hắn đã tỉnh lại rồi, nếu ở trong trường hợp bình thường thì hắn cũng sẽ sắp được đưa đi thẩm vấn. Nhưng mà Lương Võ lại sảy ra chuyện vào đúng lúc này. Lê Nhã càng ngày càng nghi ngờ tên Tôn Hạo Côn này có liên quan đến vụ án của Lương Võ.
"Cảnh sát Lê.”
Bên ngoài phòng bệnh của Tôn Hạo Côn có người đang canh gác, bọn hắn nhìn thấy Lê Nhã đi tới bèn nhiệt tình chào hỏi.
"Các ngươi vất vả rồi, bây giờ tình trạng của Tôn Hạo Côn như thế nào rồi? Ta muốn vào trong đó hỏi hắn vài câu.”
Lê Nhã mở miệng nói.
“Tình trạng của hắn bây giờ khá ổn, sau khi hắn đi dạo một vòng ở quỷ môn quan thì bây giờ chắc cũng không còn suy nghĩ muốn chết nữa đâu, nhưng có hỏi gì hắn cũng không chịu nói. Cảnh sát Lê, ngươi vào trong đó hỏi đi, nhưng mà có lẽ sẽ không thu được kết quả gì đâu.”
Một người trong số họ mở miệng nói. Vụ án này là do đại đội hình sự và trinh sát phụ trách, thế nên việc Lê Nhã đến thẩm vấn Tôn Hạo Côn hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
“Hắn ta có biết việc đội trưởng Lương sảy ra chuyện không?”
“Hắn không biết.”
“Ừm.”
Lê Nhã nhanh chóng đi vào trong phòng bệnh. Trên đầu Tôn Hạo Côn vẫn còn băng bó, vết thương của hắn chưa hồi phục hoàn toàn, lúc Lê Nhã đi vào phòng, trong ánh mắt hắn cũng chẳng có thay đổi gì. Lê Nhã vào phòng bệnh, ngồi xuống:
"Tôn Hạo Côn, hôm nay lại có người đến để ám sát đội trưởng Lương, hắn ta cũng bị bât lại giống ngươi rồi, bây giờ chúng ta muốn xem xem trong hai ngươi ai là người thật thà khai báo trước.”
Con ngươi của Tôn Hạo Côn co rút lại.
“Cầm súng cướp ngân hàng, ám sát đội trưởng Lương bất thành, nếu ngươi còn không chịu khai báo thì với các tội danh trên, có lẽ ngươi không trốn thoát khỏi án tử hình rồi, nói gì đến việc cũng rất có khả năng ngươi bị phán tù chung thân. Ngươi muốn một mình chống đỡ, nhưng ngươi nghĩ xem người đứng sau liệu có bỏ qua cho người nhà của ngươi hay không? Chỉ có khi nào người đứng sau bị bắt lại thì người nhà của ngươi mới thật sự an toàn.”
Giọng Tôn Hạo Khôn khàn khàn nói:
"Vì sao hôm nay lại là ngươi đến đây hỏi mà không phải Lương Võ?”
Hai mắt Lê Nhã sáng lên. Vì sao Tôn Hạo Côn lại nhận ra Lương Võ? Trong vụ cướp ngân hàng, hắn tự mình đâm đầu vào cột mà ngất đi rồi, từ khi hắn tỉnh lại trong bệnh viện thì khả năng cũng chẳng có ai nói gì với hắn cả.
“Bây giờ đội trưởng Lương đang thẩm vấn người còn lại. Ta và vài người đôbgf nghiệp đến đây để đón ngươi, một lát nữa là ngươi có thể gặp đội trưởng Lương để nói chuyện rồi.”
Lê Nhã nói với vẻ mặt tỏ ra không quan tâm.
“Nếu ngươi có gì muốn nói thì nhanh chóng nói đi, ta còn có thể kiếm một chút công lao. Nếu ngươi không muốn nói thì mà để người khác nói ra mất, thì cơ hội được giảm hình phạt cũng sẽ dành cho người khác đấy.”