Chương 130: Lời Khai
Trên mặt Tôn Hạo Côn có chú do dự, hắn biết rõ hậu quả của việc bản thân khai hết với cảnh sát sẽ là như thế nào. Nhưng mà khi con người từng suýt chết, thì bây giờ hân không còn muốn chết nữa. Nếu chết rồi thì sẽ không còn gì cả, nếu bị phán tù chung thân thì hắn vẫn có cơ hội xin giảm hình phạt, hắn vẫn còn có cơ hội ra tù, hắn vẫn sẽ có cơ hội gặp lại gia đình.
“Ta nói. Các ngươi phải tính cho ta cơ hội giảm án.”
Tôn Hạo Côn do dự một hồi rồi nói. Lê Nhã gật gật đầu, nàng mở chế độ quay video ở điện thoại lên. Tôn Hạo Khôn hít một hơi sâu rồi nói:
“Đúng thật là ta muốn giết chết đội trưởng Lương, người thuê ta giết đội trưởng Lương là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Trường Không, Dư Thọ Nhân, hắn hứa với ta là nếu ta làm việc thành công thì sẽ đưa cho ta 500 vạn. Kể cả ta có thất bại đi chăng nữa thì số tiền này cũng sẽ được trả cho người nhà của ta.”
Lê Nhã biết tập đoàn Trường Không, nàng nói:
"Sản nghiệp của tập đoàn Trường Không cũng chỉ có khoảng hơn một tỉ, những kẻ liều mạng như ngươi mà cũng sợ tập đoàn Trường Không hay sao? Tôn Hạo Côn, ngươi không thể tùy tiện vu cáo như vậy được.”
Tôn Hạo Côn cười diễu cợt nói:
“Đấy là do các ngươi không biết mà thôi, Dư Thọ Nhân đáng sợ hơn so với những gì mà các ngươi biết rất nhiều, hơn nữa phía sau lưng hắn còn có thế lực đáng sợ hơn nữa.”
…
Lê Nhã dò hỏi:
“Còn có thế lực nào đáng sợ hơn ở phía sau Dư Thọ Nhân sao?”
Tôn Hạo Côn lắc đầu.
“Cấp bậc của ta không đủ cao, những chuyện như thế này làm sao mà ta biết được.”
Lê Nhã cau mày nói:
“Vậy làm sao ngươi biết được phía sau Dư Thọ Nhân còn có thế lực đáng sợ hơn? Chỉ với tư cách là chủ tịch tập đoàn Trường Không thôi thì địa vị của hắn cũng đã rất cao rồi.”
Tôn Hạo Côn trầm mặc một hồi rồi nói:
“Ta từng nhìn thấy hắn bị đánh như chó ở trong một hộp đêm, nhưng hắn lại không dám có bất kì một câu oán hận nào.”
Thần sắc của Lê Nhã ngưng trọng, người đánh Dư Thọ Nhân cho dù tài sản có 100 trăm triệu thì cũng không thể làm Dư Thọ Nhân sợ hãi được, như vậy mà nói thế lực sau lưng Dư Thọ Nhân còn lợi hại hơn so với suy đoán lúc trước của bọn hắn.
“Ngươi trở về nói với Lương Võ tốt nhất là hắn đừng nên điều tra nữa. Những gì ta nói với ngươi cũng đừng công bố ra bên ngoài, chỉ cần âm thầm giảm chút hình phạt cho ta là được rồi.”
Tôn Hạo Côn trầm giọng nói.
Lê Nhã lạnh lùng đáp:
“Chuyện bọn ta làm không đến lượt Tôn Hạo Côn ngươi chỉ trỏ. Ngươi có còn muốn nói thêm gì không? Hiện tại khai ra càng nhiều thì càng có lợi cho ngươi hơn.”
Tôn Hạo Côn nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa. Đợi tầm nửa phút Lê Nhã thấy hắn vẫn không có ý muốn nói chuyện tiếp thì liền rời khỏi phòng bệnh.
“Cảnh sát Lê, ngươi nhanh như vậy đã đi ra rồi, có phải là lại không có thu hoạch được gì nữa không?”
Một trong mấy người cảnh sát ở đó dò hỏi, bọn hắn ở bên ngoài nên không thể nghe được bất kỳ âm thanh nào bên trong phòng bệnh.
“Có một chút, ta về trước đây.”
Sau khi Lê Nhã trở lại đội cảnh sát, nàng nhanh chóng lưu đoạn video đã quay được vào máy tính, xuất phát từ suy nghĩ đề phòng an toàn nàng còn copy thêm một bản vào USB, rồi đem USB giấu đi. Nếu chẳng may nàng có xảy ra chuyện thì ít nhất những tài liệu này vẫn còn.
“Thực lực của tập đoàn Trường Không vô cùng hùng hậu, Dư Thọ Nhân cũng không phải người bình thường, nếu chỉ dựa vào chút tài liệu hôm nay thu được từ Tôn Hạo Côn thì việc bắt Dư Thọ Nhân về điều tra e là chuyện không thể nào.”
Lê Nhã thầm nghĩ trong lòng.
Bởi vì Lương Võ xảy ra chuyện nên bây giờ đội của bọn hắn giống như rắn mất đầu, phần tài liệu này Lê Nhã cũng dự định là sẽ giữ bí mật, nếu qua mấy ngày nữa Lương Võ vẫn không tỉnh lại thì chắc chắn sẽ có đội trưởng mới được phái qua tiếp tục điều qua.
Nháy mắt ba ngày đã trôi qua, Tiêu Phàm vẫn đi học như bình thường. Lữ Tuyết Yến đã quay về Đế Đô từ lâu, bọn Thẩm Thần cũng từ ba kẻ nóng nảy vội vàng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
“Tiêu Phàm, tình trạng của Lương đội đã chuyển biến tốt hơn, tuy rằng vẫn chưa thể tỉnh lại, nhưng số liệu cơ thể ở mọi phương diện đều đã dần chuyển biến tốt hơn, các chuyên gia xem bệnh đều nói xác xuất Lương đội rơi vào trạng thái thực vật đã giảm đi rất nhiều. Lương đội vừa được chuyển ra khỏi phòng ICU rồi, bây giờ đang ở phòng chăm sóc đặc biệt.”
Là Lê Nhã điện thoại cho Tiêu Phàm, ánh mắt Tiêu Phàm sáng lên, hắn lập tức chạy tới bệnh viện mà Lương Võ đang nằm bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
“Tiêu Phàm, cảm ơn ngươi, thật sự rất cảm ơn ngươi.”
Vợ của Lương Võ đang chăm sóc cho hắn, nhìn thấy Tiêu Phàm đến nàng liên tục nói cảm ơn. Ngày hôm trước có ba vị chuyên gia từ nhiều nơi khác nhau đến đây, sau khi bọn hắn cùng chẩn đoán bệnh cho Lương Võ thì hội ý rồi đưa ra phương án điều trị tối ưu nhất, kết quả cho đến hiện tại vẫn rất khả quan, bọn họ cảm thấy phương án điều trị này rất tốt.