Chương 63: Ta Phải Kiếm Nhiều Tiền Hơn Mới Được
“Ngươi nghĩ thay ta tiết kiệm như vậy sao? Ngươi cũng biết thời gian trước ta đã kiếm được một khoản tiền lớn, hiện giờ rất có thể sẽ lại có thêm một khoản thu nhập, trong đây cũng có công lao của ngươi nha.”
“Học trưởng, ngươi là đang muốn nói ta là tai tinh sao?”
Tô Ấu Vi buồn buồn nói.
Tô Phàm cười híp mắt nói:
“Ngươi phụ trách dẫn quái, ta phụ trách đánh quái, chúng ta phối hợp không phải là rất hoàn mỹ sao?”
Tô Ấu Vi: “...”
Nói xong Tiêu Phàm vẫy vẫy tay, một nhân viên cửa hàng ở gần đó liền đi tới.
“Soái ca, ngươi muốn mua sách gì?”
Ngón tay Tiêu Phàm chỉ quanh một vòng.
“Toàn bộ sách ở khu trẻ em này, mỗi loại lấy cho ta một quyển, một lát giúp ta giao đến cô nhi viện trong huyện, rồi tính giúp ta xem tổng cộng là hết bao nhiêu tiền?”
“Hả?”
Nhân viên cửa hàng ngây ngốc.
Tô Ấu Vi cũng sững sờ nhìn Tiêu Phàm, rất nhanh sau đó Tô Ấu Vi liền phản ứng lại, nàng vội vàng nói.
“Tiêu học trưởng, sách ở đây chắc cũng phải đến hơn ngàn loại, mua hết bao nhiêu đây sách cũng phải hơn 2 vạn.”
Tiêu Phàm gật đầu, trong thẻ hắn cũng còn gần 2 ức, 2 vạn đối với hắn cũng chỉ như hạt cát giữa sa mạc thôi.
“Tiêu học trưởng, ngươi không cần mua nhiều như vậy đâu, bản thân ngươi sống cũng không dễ dàng gì.”
Tô Ấu Vi tiếp tục khuyên nhủ.
Tiêu Phàm cười cười nói.
“Ta tiêu chút tiền này không có vấn đề gì, nhưng mấy cuốn sách này lại có thể thay đổi vận mệnh của mấy đứa trẻ, nhiêu đây tiền bỏ ra rất đáng giá.”
“Cảm ơn.”
Tiêu Ấu Vi nhẹ giọng nói.
Nhân viên cửa hàng nhanh nhẹn kiểm kê lại số sách trong tiệm, đối với họ mà nói đây là một đơn hàng lớn rồi.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, mấy người nhân viên cửa hàng cùng nhau mang đống sách đã kiểm kê xong ra, tất cả đều đã được sắp xếp tốt trong mấy cái rương lớn.
“Soái ca, tổng cộng là hai vạn tám trăm bảy mươi hai.”
Tiêu Phàm vui vẻ trả tiền, ngược lại Tô Ấu Vi bên cạnh lại có chút đau lòng thay hắn. Trong mắt của Tô Ấu Vi, Tiêu Phàm lúc trước nhận được một chút tiền, hắn không có cha mẹ, cũng không thể dựa dẫm vào ai, một mình hắn sống cũng rất khó khăn.
“Nếu...nếu ta và học trưởng ở bên nhau, sau này ta phải kiếm nhiều tiền hơn mới được.”
Trong lòng Tô Ấu Vi thầm nghĩ, nàng hiện nay kiếm được không ít tiền, mỗi tháng cũng có thể kiếm được 3–5 vạn rồi, chờ sau này nàng có chút danh tiếng thì sẽ có nhiều đơn hàng tốt hơn, cũng có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn.
…
"Học trưởng, sắp đến rồi."
Tô Ấu Vi nói, nàng và Tiêu Phàm gọi taxi đến cô nhi viện.
Tô Ấu Vi lén nhìn Tiêu Phàm, đáy lòng hơi khẩn trương. Viện trưởng và người ở đây là người nhà của nàng, đây là lần đầu nàng dẫn người về, lại còn là nam sinh nữa chứ.
"Ừ."
Tiêu Phàm gật đầu.
Hắn quan sát rõ ràng mọi thứ xung quanh, đây là nơi Tô Ấu Vi sinh hoạt từ nhỏ.
"Soái ca, mỹ nữ, đến nơi rồi."
Tài xế taxi dừng xe, Tiêu Phàm quét mã trả tiền, sau đó xuống xe.
"Vi Vi tỷ tỷ về rồi."
"Vi Vi tỷ."
Nghe được tiếng xe, có mấy đứa trẻ từ cô nhi viện chạy ra.
"Tiểu Hổ, Mạt Mạt, Tây Tây."
Tô Ấu Vi tươi cười rạng rỡ, vui sướng gọi tên từng đứa.
"Bà viện trưởng, Vi Vi tỷ về rồi, còn dẫn bạn trai về kìa."
Một đứa trẻ khoảng sáu, bảy tuổi chạy ào vào trong sân, lớn tiếng gọi.
Tô Ấu Vi hơi đỏ mặt.
Tiêu Phàm cười ha hả nhìn Tô Ấu Vi, Tô Ấu Vi thẹn thùng nói:
"Học trưởng, bọn nít ranh không biết gì cả, ngươi đừng nghe bọn họ nói bừa. Mấy đứa mau tránh đường, xe đến đấy."
Xe tải nhỏ lái thẳng vào trong cô nhi viện.
Bà viện trưởng đi ra, sau đó là càng nhiều trẻ con chạy tới.
Tiêu Phàm cười nói:
"Bà viện trưởng, Tô học muội nói rất nhiều sách trong thư viện đều hỏng mất rồi, ta mua ít sách tới, ngày thường bọn trẻ có thể đọc được nhiều sách hơn."
"Tiêu Phàm, lại làm ngươi tốn kém rồi."
Bà viện trưởng hơi ngượng ngùng.
"Không có gì."
Thùng xe hàng mở ra, từng thùng sách nhanh chóng được chuyển ra tới.
Mỗi thùng khoảng hơn trăm quyển sách, hơn một nghìn quyển đóng trong tộng cổng mười hai thùng.
"Nhiều vậy à? Vi Vi, cái con bé này, sao không khuyên Tiêu Phàm một chút chứ? Chỗ này tốn nhiều tiền lắm."
Bà viện trưởng thoáng oán trách.
Tiêu Phàm cười nói:
"Viện trưởng đừng trách Tô học muội, chút tiền này với ta không đáng gì cả, nhưng có lẽ có thể giúp được đám trẻ rất nhiều."
"Tiêu Phàm, cảm ơn ngươi. Mấy đứa, nhanh ra cảm ơn Tiêu Phàm ca ca."
Bà viện trưởng nói.
Hai, ba mươi đứa trẻ xung quanh đồng thanh hô:
"Cảm ơn Tiêu Phàm ca ca."
"Tiêu Phàm ca ca, có phải ngươi và Vi Vi tỷ đang yêu nhau không?"
"Tiêu Phàm ca ca, yêu nhau sẽ có bé cưng, hai ngươi có bé cưng không?"
Tài xế chuyển hàng rời đi, vài đứa trẻ vây quanh hai người Tiêu Phàm.
"Các ngươi đừng nói lung tung."
Tô Ấu Vi bị mấy vấn đề của bọn nhỏ hỏi cho mặt đỏ tới mang tai.
"Viện trưởng, thư viện ở đâu thế? Ta chuyển sách tới đó."
Tiêu Phàm cười hỏi.
Bà viện trưởng vội vàng nói:
"Tiêu Phàm, cái này không cần ngươi chuyển, để bọn trẻ tự chuyển là được rồi."
Đám trẻ lập tức nhộn nhịp hành động.
Tiêu Phàm cũng ôm một thùng sách, chuyển tới thư viện.