Chương 69: Nếu Có Thể Dùng Súng
"Hai người các ngươi cùng ta đi ra khỏi thành một chuyến.”
Tiêu Hải gọi hai người thân tín với mình đi cùng, họ cùng nhau đi ra ngoài thành, đến chỗ cách thành khoảng hơn 10 dặm, tu vi của Tiêu Hải đã không còn phải chịu bất kì ảnh hưởng nào từ áp lực phía thành nữa rồi.
"Cháu ngoan.”
Khoảng bốn giờ sáng, tai Tiêu Phàm nghe thấy giọng nói của Tiêu Hải truyền đến.
“Ông nội!”
Tiêu Phàm lúc này vẫn chưa ngủ, hắn nghe thấy tiếng Tiêu Hải thì lập tức nhìn về hướng âm thanh phát ra. Tiêu Hải mặc áo giáp, trên áo giáp dính rất nhiều máu tươi.
“Ông nội, ngươi bị thương rồi à?”
Tiêu Phàm mặt đổi sắc nói. Tiêu Hải bĩu môi cười:
“Không có, đây đều là máu của quân địch cả đó. Nhưng mà cũng may mà có một vạn thanh đao mà ngươi gửi tới giúp đỡ. Mẹ nhà nó chứ, ta đã đánh giá thấp mấy tên khốn đó rồi, bọn hắn giấu ba ngàn tinh binh trong lòng đất ở trong thành, đến tận mấy ngày sau bọn hắn mới đột nhiên nhảy từ trong địa đạo ra đánh đến.
Tiêu Phàm kinh hãi. Mấy ngày liền không có tên nào ló đầu ra, chắc chắn Tiêu Hải đã buông lỏng cảnh giác rồi. Đúng lúc này lại có ba nghìn người từ dưới đất chui lên đánh lén, thì Tiêu Hải hoàn toàn có khả năng bị giết chết.
“Ông nội, từ sau ngươi phải cẩn thận một chút đó, ngàn vạn lần không thể xem nhẹ bất kì tên địch nào cả.”
Tiêu Phàm nghiêm túc nói. Tiêu Hải gật gật đầu, việc lần này cũng là một bài học đối với hắn.
“Ông nội, lần này ta chuẩn bị cho ngươi 1500 tấn lương thực, 500 tấn muối, 4 vạn 5 nghìn bộ quần áo.”
Tiêu Phàm vừa nói vừa bê tấm gương lớn lên, từng đống đồ lớn đều được hắn chuyển sang bên phía Tiêu Hải.
“Cháu ngoan, mấy đồ phía sau mà ngươi truyền qua là cái gì thế?”
Tiêu Hải nghi hoặc hỏi. Tiêu Phàm cười đáp:
"Ông nội à, đây là 10 chiếc flycam, là loại có thể sạc điện bằng năng lượng mặt trời, còn có vài chiếc rương này là kính viễn vọng.”
“Flycam thì chưa chắc qua bên này đã dùng được. Mấy khẩu súng mà ngươi chuyển qua đây đáng tiếc là đều không dùng được.”
Tiêu Hải tiếc nuối nói. Nếu như ở đây có thể dùng súng, thì bom chắc chắn cũng có thể dùng, vậy thì con đường tạo phản của hắn dễ dàng hơn rất nhiều rồi. Tiêu Phàm nói:
“Ông nội, ngươi cứ thử trước đi đã, súng đạn không thể dùng, thế nên thuốc nổ khả năng cũng dùng không được mà thôi. Nhưng flycam không có thuốc nổ mà. Đúng rồi, mặc dù súng đạn không dùng được, nhưng sau này ta có thể kiếm cho ngươi một ít cung liên hợp hoặc nỏ có được không? Những thứ này cũng có lực sát thương tương đối mạnh mà.”
Tiêu Phàm từng xem được một số video trên mạng, loại cung liên hợp này có sức công phá rất mạnh, một tên bắn ra có thể xuyên qua cả một con gấu đen. Tiêu Hải lắc lắc đầu:
“Những thứ này không cần thiết đâu, ở chỗ ta có một loại gỗ rất hợp để chế tạo cung tên, gỗ này có độ đàn hồi rất tốt, sau này ngươi mua thêm dây cung là được rồi. Thứ kiến bên này ít cung tiễn chính là do thiếu dây cung tốt đó.”
Tiêu Phàm gật gật đầu. Cung tên với nỏ thì hắn còn lo là khó mua, chứ mua dây cung thì chẳng nhẽ còn làm khó được hắn hay sao?
"Ông nội, ông nói muộn quá, nếu như ông nói sớm hơn thì có phải bây giờ ta đã chuyển được cho ngươi luôn rồi không.”
Tiêu Hải ngữ khí không tốt nói:
“Nếu như súng có thể dùng được thì chúng ta còn cần chuẩn bị mấy thứ vớ vẩn này để làm gì đâu. Nếu như dặn ngươi từ lần trước thì chẳng phải là đã như thể chắc chắn rằng súng không thể dùng được ở chỗ ta hay sao? Lần trước ta vừa mới giúp ngươi nâng cao năng lực tinh thần xong, tốt nhất là nên chờ thêm một thời gian nữa rồi lại nâng cao. Vậy bây giờ ta cho ngươi thêm một năng lực mới nữa vậy.”
Tiêu Phàm nhìn về phía Tiêu Hải, dáng vẻ Tiêu Hải bây giờ thật sự rất thảm hại:
"Ông nội, ngươi vừa mới đánh xong một trận lớn, người cũng mệt rồi, hay là lần sau rồi cho ta năng lực cũng không muộn mà.”
Tiêu Hải lắc lắc đầu:
"Không sao cả, mặc dù đánh liền mấy tiếng, nhưng đây là ta đánh nhau trong thành, nên không tiêu hao nhiều sức lắm. Với lại ta còn có bọn họ giúp đỡ nữa mà.”
Tiêu Phàm gật gật đầu, nếu như Tiêu Hải không làm sao cả, vậy thì tất nhiên là hắn nhận lời lấy thêm năng lực mới rồi.
“Lần này ta cho ngươi năng lực ẩn thân. Nếu như sau này gặp nguy hiểm, ngươi có thể ẩn thân mà rời đi, giữ mạng sống mới là vấn đề quan trọng nhất.”
Tiêu Hải trầm giọng nói. Hôm nay hắn suýt chút nữa là mất mạng, hắn cũng không mong Tiêu Phàm gặp phải chuyện tương tự như hắn. Rất nhanh sau đó, có một luồng ánh sáng chói mắt chiếu từ tấm gương đi vào người Tiêu Phàm.
“Cháu ngoan, hẹn ngươi mười hôm nữa gặp lại nhé.”
Tiêu Hải nói xong thì lập tức biến mất, tấm gương lại khôi phục như bình thường.