Chương 70: Đột Nhập
"Phù.”
Tiêu Phàm thở phào một hơi, hôm nay hắn với ông nội lỡ hẹn mất vài tiếng đồng hồ, trong vài tiếng này hắn thật sự đã rất lo lắng. May mà Tiêu Hải không làm sao cả.
“Người gì đâu lớn tuổi cả rồi, mà vẫn để con cháu lo lắng cho mãi, haiz.”
Tiêu Phàm bĩu môi nói. Nếu như không phải do ban nãy thấy bộ dạng Tiêu Hải thảm quá, thì hắn đã mắng hắn ta một trận thẳng mặt rồi.
“May mà có lô đao đó mới giúp ông nội tránh thoát được khiếp nạn lần này, xem ra chúng cũng có hiệu quả không tồi, mười ngày sau thì có lẽ hai vạn thanh đao mới mà ta đặt cũng đã làm xong rồi.”
Tiêu Phàm thầm nhủ trong lòng, đến lúc đó hắn sẽ lại sang Myanmar thêm một chuyến nữa.
“Cũng sắp 4 rưỡi sáng rồi.”
Nhìn lại thời gian, Tiêu Phàm nhanh chóng nằm xuống ngủ mất. Mỗi tối hắn đều dành thời gian để luyện tập năng lực tinh thần, rất tốn sức, nên hắn cần phải đảm bảo ngủ đủ giấc thì hắn mới có thể lấy lại được sức. Cứ thế ngủ một giấc thẳng đến khi mặt trời lên cao, hơn 9 giờ Tiêu Phàm mới tỉnh lại.
“Thật sự là bây giờ có thể ẩn thân được hay sao? Tốt nhất là đừng chỉ ẩn mỗi thân thể của mình, còn quần áo các thứ thì vẫn còn nguyên đó nhé.”
Tiêu Phàm đến đứng trước tấm gương, hắn thò thử một cánh tay ra. Dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, cánh tay của hắn dần dần trở nên trong suốt, sau đó không nhìn thấy nữa, nhưng hắn vẫn cảm nhận được cánh tay của mình vẫn đang tồn tại rất rõ ràng, chỉ là nhìn không thấy nữa mà thôi. Nửa phút sau, cả người Tiêu Phàm, cả quần áo hắn đang mặc đều biến thành trong suốt. Tiêu Phàm cũng làm thử nghiệm trên các đồ vật khác nữa. Không mất bao lâu, hắn đã có được kết luận. Hắn có thể tự quyết định đồ vật mà hắn chạm vào có cần trở nên trong suốt hay không, những vật mà kích cỡ và trọng lượng càng lớn thì hắn càng tốn nhiều sức. Ngoài ra, nếu như hắn đứng bất động thì sức lực sẽ mất không nhiều, nếu cùng thời gian mà so với khi hắn động đậy thì đại khái sức lực của hắn tiêu hao chỉ khoảng bằng một phần mười.
"Có được thuật ẩn thân thì sự an toàn của bản thân mình cũng tăng lên kha khá rồi, tốt lắm.”
Tiêu Phàm đưa cơ thể về trạng thái bình thường, trên mặt hắn cũng lộ ra nụ cười mỉm. Nếu tính về năng lực công kích, thì hắn chỉ cần nâng cao năng lực tinh thần lên là được, thế nên đối với hắn những năng lực phòng vệ như ẩn thân quan trọng hơn nhiều so với có thêm một năng lực tấn công.
“Răng rắc.”
Tiêu Phàm ra ngoài kho, khóa kĩ cửa của nhà kho lại. Căn nhà kho này tương đối lớn, hắn đã trả tiền thuê trong một năm, tiêu tốn mất của hắn 50 vạn tiền thuê.
“Lưu ca, ta nhìn thấy người canh gác ở nhà kho hôm qua đi mất rồi.”
Gần đó có một người thanh niên, sau khi hắn nhìn thấy Tiêu Phàm rời đi liền gửi đi một tin nhắn. Không lâu sau, người được gọi là Lưu ca đi tới.
“Cái nhà kho to như thế này, chắc chắn bên trong cũng có không ít đồ đâu, thế mà chẳng nhẽ lại không lưu lại ai trông coi hay sao?”
Lưu ca nghi hoặc nói. Thanh niên kia thì nóng lòng muốn vào trong xem thử:
“Lưu ca, hay là chúng ta vào trong thử một chút? Dù sao thì bên trong cũng không có ai cả, giờ chúng ta che mặt rồi đột nhập vào, dù có lộ ra là ở đây bị trộm thì họ cũng làm sao tìm ra được chúng ta đâu? Nếu như không có thứ gì đáng giá cả thì cùng lắm là chúng ta về tay không, không lấy gì cả là được rồi.”
Lưu ca trầm ngâm, nếu như không có người canh gác thật thì hình như vụ này cũng không mạo hiểm lắm.
"Trời tối rồi tính. Nếu như đến tối mà vẫn không có người đến canh thì chúng ta vào đó xem thử sau. Ngươi nhớ canh chừng cẩn thận đó.”
Lưu ca ngẫm nghĩ một hồi rồi nói. Hắn là một người làm việc rất cẩn thận. Tiêu Phàm đi đến trường một chuyến, buổi chiều thì hắn chạy qua trường lái để luyện lái xe. Thời gian trôi nhanh đến tối. Trong nhà kho giờ trống không, khômg có gì cả, thế nên chắc chắn Tiêu Phàm cũng sẽ không quay lại đó nữa.
“Cương Tử, thế nào rồi?”
Lưu ca tên thật là Lưu Mãnh, hắn quay lại bên cạnh nhà kho, nhỏ giọng hỏi.
“Lưu ca, không sảy ra chuyện gì hết. Cả một ngày rồi nhưng không có ai đến đây hết, nếu biết trước sẽ như này, hôm nay ta đã đến quán net chơi cho rồi.”
Cương Tử hơi oán giận nói. Lưu Mãnh trừng hắn một cái:
“Làm những việc như này thì thứ cần nhất chính là cẩn thận, nếu như để ngươi đi chơi net, xong tối quay lại, có khi bên trong đó đã có sẵn vài tên bảo vệ đang chờ tiếp đón ngươi rồi đó.”
Cương Tử cười xòa nói:
“Lưu ca, thì ta cũng chỉ là tiện miệng nói vậy mà thôi. Ta đảm vảo với ngươi bây giờ bên trong chắc chắn không có ai canh gác cả đâu, nhưng mà đến một người canh gác cũng không có, có lẽ chúng ta lần này đi một chuyến công cốc rồi.”
“Đội mũ kín vào, đeo khẩu trang lên đi.”