Chương 71: Hai Tên Trộm Vặt
Lưu Mãnh dặn dò, họ lén lút cẩn thận mà đi đến cửa nhà kho. Trên cửa có khóa, lại còn không chỉ có 1 loại khóa, nhưng mà những trò trẻ con này không làm khó được Lưu Mãnh, chưa đến 3 phút sau, cả hai ổ khóa đều đã bị hắn mở ra. Hai người nhanh chóng đi vào bên trong nhà kho.
“Chuyện quái gì thế này? Đồ đâu?”
Lưu Mãnh nghi hoặc nói, cả một cái nhà kho rộng lớn đều trông không, chỉ có một tấm gương lớn đứng một mình trong góc.
“Gặp ma rồi. Rõ ràng hôm qua chúng ta thấy rất nhiều đồ được chuyển đến đây cơ mà, cả tối qua và sáng nay đều không thấy ai đem đồ đi cả, tại sao giờ lại không thấy gì cả?”
Cương Tử giọng run run nói. Ngoài kia trời đã tối hẳn rồi, mà bên trong nhà kho này lại trống không, hắn cảm thấy da gà da vịt của bản thân nổi hết lên từng đợt luôn rồi.
“Tinh tinh.”
Lúc Tiêu Phàm và Tô Ấu Vi đang ăn cơm với nhau thì Tiêu Phàm nhận được một tin nhắn mới.
“Hửm?”
Tiêu Phàm mặt hơi đổi sắc, đây là tin nhắn từ camera giám sát trong góc tối mà hắn lắp ở nhà kho gửi tới, chỉ cần có người đột nhập vào trong kho, hắn sẽ ngay lập tức nhận được tin nhắn báo động.
“Đàn em, ngươi cứ ăn đi, ta có chút chuyện cần xử lí một lát.”
Tiêu Phàm đứng dậy đi vào phòng ngủ chính. Hắn nhanh chóng mở màn hình camera giám sát lên, đám Lưu Mãnh đã bật đèn của nhà kho lên, nên từ camera Tiêu Phàm có thể nhìn rõ ràng bên trong nhà kho đã bị hai người lạ đột nhập vào. Nhưng họ đã mặc quần áo bảo vệ, lại đội thêm mũ, đeo khẩu trang kín mít nên từ camera, Tiêu Phàm không thể nhận ra họ là ai cả.
“Nhà kho này trước đây đã được bỏ trống tương đối lâu rồi, thế mà bọn người này lại vào đây đúng hôm nay. Chắc là hôm qua họ đã nhìn thấy có không ít hàng được chuyển vào trong kho.
Tiêu Phàm âm thầm cau mày, chắc chắn hai tên này sẽ hoài nghi không biết hàng đã được chuyển đi nơi nào rồi.
“Lưu ca, ở đây có một tấm gương. Nhiều hàng như vậy mà giờ không thấy gì cả, chỉ còn lại trơ có một tấm gương, ngươi đoán xem có phải trong gương có thứ gì đó không sạch sẽ, đã ăn cắp đồ ở trong kho đi nơi khác rồi không?”
Cương Tử mặt trắng bệch nói, giọng của hắn run run.
"Đừng nói nhảm...còn nữa, đừng gọi tên của ta.”
Lưu Mãnh trừng mắt nói, hắn không tin trên đời này có ma quỷ gì cả, nhưng mà hàng hóa trong cả một cái kho lớn biến mất sạch thì đúng là có chút dị thường, trong lòng hắn cũng âm thầm rợn gai ốc. Trong camera có thể nghe được tiếng nói, Tiêu Phàm nghe được cuộc đối thoại kia rõ ràng.
“Hai tên trộm vặt, họ chắc chắn sẽ không báo cảnh sát đâu.”
Tiêu Phàm âm thầm thở dài một hơi. Họ ta chỉ là vào trộm đồ, thế nên có lẽ hai tên đó sẽ không đi ra ngoài nói lung tung đâu. Chỉ là tự nhiên lại phát sinh một chuyện, cái kho mà hắn thuê với giá 50 vạn một năm này, tạm thời hắn không thể dùng nữa rồi.
“Ca, chúng ta có nên điều tra một chút xem nhà kho này là ai thuê không? Nhiều hàng biến mất như thế, nếu như không phải là ma thì có khi chúng ta gặp phải người ngoài hành tinh rồi cũng nên.”
Cương Tử nhỏ giọng nói. Lưu Mãnh bực dọc nói:
"Khả năng cao nhất có thể sảy ra chính là đêm qua hàng đã bị đưa đi rồi, lúc sau chúng ta cũng không quan sát mà. Ngươi bớt nghi thần nghi quỷ đi, chúng ta là đến trộm tiền đó, điều tra cái khỉ gì? Rút thôi.”
Hai người nhanh chóng bỏ đi, lúc rời đi họ còn khóa lại cửa nhà kho rồi mới đi. Tiêu Phàm cau chặt mày, nếu như hàng vào kho cứ chỉ có vào không có ra thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người ngoài nghi ngờ mà thôi. Nếu thật sự hắn bị nghi ngờ, sau đó bị mời đi uống nước chè đây cũng là một vấn đề phiền phức.
“Chẳng nhẽ ta cần mua một con thuyền vận chuyển hàng, sau đó đem hàng lên thuyền, rồi chuyển qua cho ông nội?”
Trong đầu Tiêu Phàm nảy ra ý tưởng. Nhưng rất nhanh sau đó đã bị hắn gạt đi, việc này mà làm thật thì rất phiền phức. Dù sao cũng không phải ai cũng có thể lái được thuyền, nếu như mời người đến lái thì hắn còn phải đối mặt với nguy cơ bị tiết lộ thông tin ra ngoài nữa.
“Nếu như mở một cái công ty để che mắt người ngoài, thì hàng hóa có thể thoải mái ra ra vào vào cũng sẽ không khiến ai hoài nghi cả, mua hàng cũng tiện, nhưng trong nội bộ nhân viên chắc chắn sẽ có vấn đề.”
Tiêu Phàm day day huyệt thái dương, hắn cảm thấy hơi nhức đầu. Nếu như chỉ vì giải quyết một vấn đề mà dẫn đến hàng loạt vấn đề khác, thì hắn cảm thấy đây là chuyện không cần thiết.
Tiêu Phàm nghĩ đi nghĩ lại mội hồi, hắn nghĩ ra được một ý, sắp tới về vấn đề lương thực thì hắn có thể mua ở bên Myanmar. Myanmar là một quốc gia thuộc hàng top trong các quốc gia về xuất khẩu lương thực, chất lượng hàng hóa ở đây không tồi, mà giá cả cũng hợp lí.