Chương 73: Tô Ấu, Cố Lên
Tiêu Phàm cau mày, người bạn cùng phòng kí túc xá này của Tô Ấu Vi không có cửa so sánh với đám Trầm Thần. Tô Ấu Vi nói:
“Tống Khiết, chắc ngươi cũng biết vụ án của Khâu Nhất Minh chứ nhỉ, nếu như ngươi dám để lộ tin tức ta đang ở đây cho người ngoài biết, sau này nếu như ta sảy ra bất kể chuyện gì thì ngươi cũng có trách nhiệm đấy.”
“Ta—“
Tống Khiết khẽ thay đổi sắc mặt, vụ của Khâu Nhất Minh đã đồn ầm khắp trường rồi. Chuyện hắn đánh thuốc mê Tô Ấu Vi thì người ngoài không biết, nhưng thời gian trước có một cô gái chết ở trong trường là do hắn giết thì chuyện này cả trường đều biết. Cô gái bị Khâu Nhất Minh giết chết còn không xinh đẹp bằng một góc của Tô Ấu Vi.
“Ấu Vi, ta chỉ là muốn tốt cho ngươi mà thôi. Ngươi nguôi giận trước đi đã, vài ngày nữa ta lại đến gặp ngươi sau, chúng ta dù sao cũng là bạn cùng lớp cả mà.”
Tống Khiết nói, sau đó cuối cùng nàng ta cũng xuống lầu rời đi. Tiêu Phàm mở miệng nói:
“Đàn em, hay là ngươi vẫn nên chuyển về kí túc xá ở đi. Nếu để người ngoài biết chúng ta ở chung nhà thì ta sợ nó sẽ gây ảnh hưởng đến ngươi mất.
“Đàn anh, ta...ta không sợ.”
Tô Ấu Vi vội vàng nói.
"Nếu tin này bị lộ ra ngoài thì ngươi thật sự không sợ hay sao?”
Tiêu Phàm lắc lắc đầu:
"Đám người vớ vẩn như Dương Vinh thì ta đánh một lúc tám tên vẫn dư sức. Bây giờ là xã hội pháp trị, bọn hắn cũng không thể dùng dao dùng súng với ta được có đúng không?”
Tô Ấu Vi nhớ lại trước đây đã từng thấy Tiêu Phàm đánh gục hai tên hung thủ, lại nhớ đến cảnh Tiêu Phàm có thể dùng một tay đem Phùng Bình nhấc lên được. Thế nên hắn nói một mình có thể địch lại tám tên có lẽ cũng không phải không có khả năng.
"Đàn anh, vậy thì ngươi cứ tiếp tục ở đây đi. Ta vẫn còn có chút lo sợ.”
Tô Ấu Vi làm mặt đáng thương nhìn về phía Tiêu Phàm nói. Tiêu Phàm gật gật đầu:
“Ban nãy người đến đây là bạn cùng phòng kí túc xá của ngươi à? Nàng ta có chuyện gì thế?”
Tô Ấu Vi buồn buồn nói:
“Ngày trước ta vẫn cứ cho rằng Tống Khiết là một người tốt bụng cơ. Nhưng có một lần, ta biết được Dương Vinh có cho Tống Khiết tiền tiêu, sau đó ta mới bắt đầu để ý hơn, thì phát hiện ra tiền mà nàng ta có không phải chỉ từ phía Dương Vinh đưa, nàng ta chỉ dựa vào truyền thông tin của ta mà mỗi tháng cũng kiếm được vài ngàn đó.”
Tiêu Phàm lắc lắc đầu:
“Còn chưa tốt nghiệp nữa mà nàng ta đã học làm chó săn rồi, thế này thì đợi đến khi tốt nghiệp, nàng ta có thể chuyển hẳn sang ngành bên đó mà phát triển chắc cũng có tương lai lắm.”
Tô Ấu Vi bật cười ra tiếng. Tiêu Phàm ngơ ngác, Tô Ấu Vi cười tươi như vậy mang lại lực sát thương quá cao.
“Đàn anh, vậy ta về phòng làm việc trước nhé.”
Tô Ấu Vi mặt hơi đỏ lên, nói. Tiêu Phàm cứ nhìn nàng chằm chằm như vậy làm nàng hơi xấu hổ.
“Ừm, được.”
Cả hai đều đã ăn xong rồi, Tiêu Phàm đứng dậy thu dọn bát đũa, nhiệm vụ của hắn sau mỗi bữa ăn là rửa bát.
“Tô Ấu Vi, cố lên!”
Tô Ấu Vi âm thầm cổ vũ chính mình, nàng mở máy tính lên, bắt đầu bận rộn. Cô nhi viện mới nhận được 45 vạn, tạm thời nàng không cần lo bên đó nữa. Bây giờ Tiêu Phàm đang học bằng lái xe, nàng muốn kiếm thêm chút tiền để mua tặng Tiêu Phàm một chiếc xe. Từ khi chuyển đến đây, thời gian mà nàng có trở nên dư dả hơn, thế nên nàng muốn nỗ lực mỗi tháng có thể kiếm được 7- 8 vạn, vậy là chỉ cần khoảng 3 tháng là nàng có thể kiếm được khoảng 20 vạn, đủ tiền để mua tặng Tiêu Phàm một chiếc xe khá ổn rồi. Tiêu Phàm có nhà rồi, nếu như nàng mua tặng hắn một chiếc xe thì chẳng phải hắn sẽ vừa có nhà vừa có xe hay sao? Mặc dù không thể so sánh với siêu xe của nhà giàu, nhưng Tô Ấu Vi cảm thấy hắn chỉ cần như vậy cũng rất ổn rồi.
…
Vân Nam, Thụy Lệ.
"Chàng trai trẻ, hôm nay ngươi muốn gặp ta là có chuyện gì vậy?”
Đường Tại Thiên hút xì gà, dùng giọng bình thản nói. Người đứng trước mặt hắn là Dương Vinh, mặt Dương Vinh hơi lo lắng. Mặc dù Dương gia có số tài sản không nhỏ, nhưng khi đứng trước một ông chủ lớn như Đường Tại Thiên thì Dương Vinh vẫn còn non lắm. Ở đây Đường Tại Thiên cũng được coi như rắn đầu đàn, hắn ở bên Myanmar cũng có mối quan hệ rộng, làm ăn cũng được.
“Ông chủ Đường, bố của ta là Dương Quang Diệu.”
Dương Vinh mở miệng nói. Đường Tại Thiên gật nhẹ đầu:
“Cái này trên thư mời ngươi đã viết rất rõ ràng rồi.”
Nếu Dương Vinh không phải con của Dương Quang Diệu thì hắn ta đã không có tư cách gặp mặt hắn rồi.
“Ông chủ Đường, ta muốn gặp ngươi để nói về chuyện của Tiêu Phàm.”
Lần trước hắn làm lỗ gần hết 5 ngàn vạn rồi, thế nên Dương Vinh biết nếu hắn không làm gì cả thì sắp tới có lẽ hắn sẽ không được động vào việc làm ăn của gia đình nữa, thế thì hắn sẽ không có tiền tiêu nữa rồi. Chút tiền tiêu vặt mà gia đình cho không thể đủ để hắn tiêu xài được.
“Tiêu Phàm?”