Chương 76: Tổng Cộng Có Ba Tên Cướp
Chớp mắt đã 6 ngày trôi qua, trong mấy ngày này phần lớn thời gian Tiêu Phàm dùng để luyện tập lái xe. Với trình độ lái xe của hắn hiện giờ thì hắn đã có thể lái xe đi trên đường bình thường rồi, nhưng nếu muốn thi bằng lái xe thì hắn cần phải đi học đủ số buổi, về mặt này thì hắn cũng lười dùng tiền để đi cửa sau làm gì, điều này là không cần thiết.
"Kết quả thi lái xe đã có, thành tích đạt tiêu chuẩn.”
Tiêu Phàm vừa cười ha ha vừa đi ra khỏi trường dạy lái xe, cuối cùng hắn cũng thi qua vòng hai rồi.
"Hôm nay đã là ngày thứ 8 rồi, ta phải chuẩn bị đi Myanmar một chuyến thôi.”
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng. Sáng nay Đường Tại Thiên vừa gọi điện cho hắn, báo rằng lô đao kia làm đã sắp xong rồi, mấy thứ đồ mà hắn nhờ mua cũng đã mua được 70 80%.
"Tít tít.”
Đột nhiên điện thoại của Tiêu Phàm kêu lên, là Khổng Húc gọi đến.
“Lão đại, buổi trưa muốn rủ ta đi ăn à?”
Tiêu Phàm vừa tiếp điện thoại, vừa cười nói. Sắp tới giờ ăn trưa rồi, nếu như nhóm người Khổng Húc có rủ nhau đi ăn thì chắc chắn sẽ không quên mất hắn đâu. Giọng Khổng Húc nặng nề từ đầu dây bên kia truyền tới:
"Lão tam, ngươi mau chóng về đây đi, lão tứ gặp phiền phức lớn rồi, hắn gặp phải đám cướp ngân hàng, bây giờ hắn đang bị nhốt trong ngân hàng mất rồi.”
Mặt Tiêu Phàm biến sắc, nếu như người bị nhốt là Diệp Phi thì hắn đã không cần phải lo lắng. Với thân thủ của Diệp Phi thì hắn ta có thể thừa sức đánh bẹp đám cướp đó. Nhưng Trầm Thần thì khác, người hắn hơi mập mập, thế nên bình thường trông hắn đã không linh hoạt lắm rồi, hơn nữa vì gia đình hắn có điều kiện, thế nên quần áo trên người hắn mặc đều là hàng hiệu cả, rất dễ thu hút sự chú ý của đám cướp.
“Ta lập tức về ngay đây.”
Trường dạy lái xe mà hắn học ở ngay gần trường đại học, thế nên mất chưa đến 10 phút, Tiêu Phàm đã về đến kí túc xá.
"Lão đại, chuyện là như thế nào vậy?”
Vừa vào cửa kí túc xá, Tiêu Phàm đã lập tức hỏi. Khổng Húc mặt mày nghiêm trọng mà nhìn hắn nói:
“Lão tứ gửi tin nhắn cho ta, nói là hắn gặp phải bọn cướp ngân hàng rồi.”
Tiêu Phàm nghi hoặc nói:
"Ban nãy ta đi ngang qua ngân hàng gần trường, nhưng cũng có thấy gì lạ đâu?”
Khổng Húc cười khổ nói:
“Hắn không phải bị nhốt ở đó, tên khỉ này không biết mấy hôm nay định làm trò gì mà cứ ra ngoài suốt thôi, hôm nay vừa mới sáng sớm hắn đã ra ngoài rồi, không ngờ tai bay vạ gió lại gặp phải chuyện này.”
Diệp Phi trầm giọng nói:
“Trước tiên chúng ta cứ gọi xe qua đó xem sao đã.”
Tiêu Phàm gật gật đầu. Ba người nhanh chóng đi ra cổng trường, gọi một chiếc taxi, 20 phút sau họ đã đến gần địa điểm cần đến. Ở quanh đó có không ít xe cảnh sát, có cả dây phong tỏa cũng đã giăng vòng quanh đó rồi. Xung quanh có rất nhiều người đứng hóng chuyện. Tiêu Phàm thầm chửi thề trong lòng, đến cướp ngân hàng mà đám người này cũng đứng hóng hớt, không sợ lũ cướp đi ra rồi tặng cho mỗi người một viên đạn hay sao? Khổng Húc nói:
“Với tình hình như này thì dù ta có gọi điện tìm người tới thì chắc cũng không cần thiết nữa, hiện giờ ở đây cũng có nhiều người lắm rồi. Lão tam, ngươi thông minh, nghĩ xem có cách gì tốt không đi?”
Lúc này Tiêu Phàm nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Lương Võ.
“Để ta qua kia hỏi thăm một chút đã.”
Tiêu Phàm nói, hắn nói xong liền đi về phía Lương Võ.
“Tiêu Phàm, ngươi đến đây làm gì vậy?”
Lương Võ thấy Tiêu Phàm đi đến thì nghi hoặc hỏi.
"Đội trưởng Lương, ta có một người anh em bị kẹt trong đó, hiện giờ tình hình bên trong như thế nào rồi?”
Tiêu Phàm hỏi. Lương Võ cau mày nói:
“Tổng cộng có 3 tên cướp, chúng có súng. Bên trong đó hiện giờ có khoảng 20 con tin, nhân viên ngân hàng đã ấn nút cảnh báo cấp tốc để báo cảnh sát, thế nên bọn chúng chưa đi ra ngoài thì cảnh sát đã đến đây rồi. Đúng ra là ta chỉ phụ trách vụ án của bố mẹ ngươi thôi, nhưng vì vụ án này sảy ra đột xuất quá nên ta đến đây tạm thời tiếp nhận.”
Tiêu Phàm gật gật đầu. Những tình huống sảy ra bất ngờ như này cần rất nhiều nhân lực, Lương Võ phải qua đây trợ giúp cũng là điều bình thường.
“Lùi lại, tất cả cảnh sát lùi hết lại, nếu không thì đừng trách lão tử không khách khí.”
Từ trong ngân hàng truyền ra giọng nói. Nhưng tất cả cảnh sát ở bên ngoài đều như không nghe thấy gì cả mà vẫn đứng yên tại chỗ. Nếu như đám cướp nói lùi lại bọn hắn liền nghe lời mà lùi lại thật, thì bọn hắn còn tới đây làm gì?
“Không ổn.”
Tiêu Phàm phát hiện ra một họng súng đen ngòm đang nhắm về phía này, đúng hơn là họng súng đó đang nhắm về phía Lương Võ.
“Phằng!”
Một tên cướp đã âm thầm nhắm chuẩn về phía Lương Võ rồi nổ súng. Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tiêu Phàm đã nhanh chóng đẩy Lương Võ ngã sang một bên. Viên đạn bay sượt qua người Tiêu Phàm.
“Cẩn thận!”