Chương 77: Con Tin
Những người cảnh sát còn lại nhanh chóng lùi về phía sau, những người đứng xung quanh hóng chuyện cũng nhanh chóng chạy tản đi không ít.
"Mẹ nó, tên nhãi này, ngươi thể hiện cái gì ở đây thế? Ngươi vào đây ngay cho ta, nếu ngươi dám không vào, lão tử đây cứ một phút giết một người, ta nói được làm được.”
Một giọng nói mạnh mẽ từ trong ngân hàng truyền ra. Lương Võ trong lòng thầm phẫn nộ, mấy tên cướp này dám cầm súng bắn hắn, thật là quá kiêu căng hống hách rồi, nếu như không phải nhờ Tiêu Phàm đẩy hắn ra, có thể ban nãy hắn đã phải bỏ mạng lại nơi này.
"Lão tam!”
Đám Khổng Húc trốn sau một chiếc xe cảnh sát, Diệp Phi nghe tên cướp nói vậy, kinh hãi mà hô lên. Tiêu Phàm cứu được người thì tất nhiên là chuyện tốt, nhưng bây giờ đám cướp lại ép buộc Tiêu Phàm phải đi vào trong, thế không phải là mỡ dâng miệng mèo, Tiêu Phàm phải đi vào hang cọp hay sao? Lũ cướp này dám nhắm súng bắn cảnh sát, chứng tỏ chúng cũng có gan giết người.
“Tiêu Phàm, ngươi không thể đi vào đó được.”
Lương Võ gấp gáp nói. Từ trong ngân hàng, giọng nói dữ dằn của tên cướp ban nãy lại vọng ra:
“Tên nhãi kia, chắc hẳn là ngươi có thể nghe thấy tiếng ta nói, bây giờ ngươi còn 50 giây, nếu như ngươi không vào trong thì lão tử sẽ lập tức giết một người cho ngươi xem.”
Tiêu Phàm thầm cười lạnh trong lòng, bảo hắn đi vào trong đó sao? Thật là hợp ý của hắn. Cho dù đám cướp này có súng thì thế nào? Tiêu Phàm không hề lo sợ. Qua mấy ngày tập luyện vừa rồi, năng lực tinh thần của hắn đã mạnh hơn trước kia thêm một chút, với lại năng lực này hắn càng dùng nhiều thì càng thành thạo. Bây giờ hắn ở bên ngoài thì còn chưa nghĩ ra cách để giải quyết đám cướp này, nhưng bây giờ chính chúng nó gọi hắn vào trong, vào trong đó rồi thì giải quyết đám cướp này còn khó được hắn hay sao?
"Đội trưởng Lương, ta phải vào đó một chuyến, nếu không thì bọn hắn sẽ thật sự giết người mất. Ngươi quên mất biệt danh của ta rồi hay sao?”
Tiêu Phàm nhỏ giọng nói, nói xong hắn đứng dậy, giơ hai nắm đấm ra. Lương Võ cau chặt mày, hắn nói to lên:
"Hãy để ta thay hắn vào trong đó làm con tin.”
Tên cướp ban nãy nổ súng ở trong ngân hàng ánh mắt lấp lóe, thực ra mục đích hắn đi cướp lần này chính là muốn dụ Lương Võ đến, sau đó quang minh chính đại mà giết chết hắn. Nếu để Lương Võ vào đây làm con tin thì việc giết Lương Võ cũng dễ dàng hơn, nhưng cũng dễ khiến người khác nghi ngờ hơn. Dù sao thì nếu để người như Lương Võ vào đây, bọn hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm hơn.
“Lão tử chỉ muốn thằng nhãi con kia vào đây. Các ngươi vẫn còn 30 giây.”
Tên cướp lạnh lùng nói. Tiêu Phàm từng bước một đi về phía cửa ngân hàng, Khổng Húc và Diệp Phi mặt mũi đen thui lại, Trầm Thần đã bị nhốt ở trong đó rồi, không ngờ bây giờ cả Tiêu Phàm cũng ép buộc phải vào trong đó nốt.
“Đợi một chút, ta muốn thay thế hắn vào trong đó. Bố mẹ ta đều làm trong nhà nước, hơn nữa chức vụ cũng không thấp, nếu như ta vào đó làm con tin thì sẽ có lợi cho các ngươi hơn.”
Khổng Húc nghiến răng, đứng dậy lớn tiếng nói. Tiêu Phàm là do hắn gọi đến đây, hắn không thể trơ mắt nhìn Tiêu Phàm cứ như vậy mà vào trong kia được.
"Hắn lừa các ngươi đấy, nhà ta mới là nhà làm quan lớn, để ta thay thế hắn cho.”
Diệp Phi chạy lên đứng chắn trước mặt Khổng Húc.
"Pằng!”
Một tiếng súng vang lên, tên cướp lạnh giọng nói:
"Các ngươi xem ta là thằng ngốc à? Các ngươi đều giả vờ muốn vào trong gây chuyện gì? Đều ngoan ngoãn đứng im đó hết cho lão tử, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác. Thằng nhãi kia, ngươi còn 15 giây.”
Tiêu Phàm quay đầu nhìn đám Khống Húc một cái, viên đạn ban nãy bắn trúng khoảng đất ngay phía trước chỉ cách bọn hắn một đoạn ngắn.
“Ta...ta đến rồi đây, mau mở cửa.”
Tiêu Phàm cố tình dùng giọng căng thẳng nói.
"Rắc rắc.”
Cửa cuốn của ngân hàng được kéo lên một chút, đủ để cho Tiêu Phàm vào trong. Sau khi Tiêu Phàm vào trong, cửa cuốn lại lập tức đóng vào.
“Chết tiệt!”
Lương Võ đấm một quyền vào cửa xe, sắc mặt cực kì khó coi. Tiêu Phàm chỉ là một dân thường mà thôi, hắn ta thật sự không muốn Tiêu Phàm dính vào chuyện này. Vào trong ngân hàng, Tiêu Phàm quyét mắt nhìn một lượt khắp nơi, hắn thấy khoảng 20 con tin đang ngồi quây lại thành một đám với nhau ở trong góc, tay mỗi người đều bị trói bằng băng dính.
“Tên nhãi kia, bay nãy ngươi cũng thích thể hiện quá nhỉ, bây giờ thể hiện lại cho ta xem xem nào.”
Một tên cướp cầm súng cười độc ác nói. Tay trái hắn cầm súng, còn tay phải thì giơ lên muốn tát một cái vào mặt Tiêu Phàm.
…
Tiêu Phàm dùng tay trái đỡ đòn, tay phải thì đấm một quyền về ngực tên cướp. Một đấm này làm cho tên cướp đau đến mất tiếng, không kêu lên được. Hắn ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng của bản thân như cuộn lại vào với nhau vậy. Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Phàm đã cướp được súng trong tay hắn. Chốt bảo hiểm của súng đã mở sẵn, trong súng còn tổng cộng 6 viên đạn. Mấy cái này đều là những thứ mà Tiêu Phàm đã dùng năng lực tinh thần kiểm tra qua từ trước đó rồi.