Gia Gia Tạo Phản Tại Dị Giới, Ta Liền Vô Địch Ở Đô Thị

Chương 78: Không Lẽ Lão Tam Là Đặc Công Ngầm?

Chương 78: Không Lẽ Lão Tam Là Đặc Công Ngầm?


"Không ổn!”
Tên thủ lĩnh và một tên cướp còn lại mặt mày biến sắc, bọn hắn lập tức hướng họng súng về phía Tiêu Phàm.
"Pằng! Pằng!”
Hai tiếng súng vang lên, nhưng người dành nổ súng trước lại là Tiêu Phàm.
"A!”
Tên thủ lĩnh và tên cướp còn lại kêu lên thảm thiết. Tay phải cầm súng của cả hai tên bị 2 viên đạn chuẩn xác ghim trúng, viên đạn đã làm đứt gân tay của bọn hắn, khẩu súng trên tay bọn chúng cũng rơi xuống sàn.
“Tên khốn nạn kia!”
Tên thủ lĩnh mặt mũi dữ tợn, mặc dù tay phải hắn rất đau, nhưng hắn đã nhanh chóng quỳ xuống dùng tay trái nhặt khẩu súng lên.
“Pằng!”
Tiêu Phàm bình tĩnh mà bắn thêm một phát súng, viên lại lại ghim xuyên qua tay trái của tên thủ lĩnh.
“Ngươi dám nhặt súng lên thử cho ta xem nào?”
Tiêu Phàm cầm súng, từng bước tiến gần tên cướp còn lại. Đúng ra hắn ta cũng định nhặt súng lên đánh lại, nhưng sau khi bị Tiêu Phàm dùng họng súng chỉ vào người, cánh tay đang thò ra mò lấy súng của hắn lặng lẽ thu trở về.
“Muốn bắt sống lão tử ư, ngươi cứ mơ đi!”
Đúng lúc này, tên thủ lĩnh liền lao đầu đập mạnh vào cây cột ở bên cạnh, đầu hắn lập tức chảy đầy máu, ngất ngay tại chỗ. Tiêu Phàm không quan tâm đến tên thủ lĩnh, hắn đá khẩu súng của tên cướp còn lại sang một bên.
“Các ngươi an toàn rồi, đừng lo lắng nữa.”
Tiêu Phàm an ủi nói, 20 người này có lẽ đều đã bị dọa không nhẹ. Trầm Thần ở trong đám con tin, ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Phàm. Hắn không dám tin vào mắt mình nữa rồi. Ba tên cướp hung hãn có súng bên người, thế mà trong một thời gian ngắn Tiêu Phàm đểu có thể giải quyết gọn gàng.
“Đội trưởng Lương, các người có thể vào trong này rồi.”
Tiêu Phàm hướng về phía ngoài cửa, lớn tiếng nói. Người ở bên ngoài không thể quan sát được tình hình ở bên trong, nhưng đám Lương Võ ở bên ngoài có thể nghe thấy tiếng động ở bên trong. Ba tiếng súng vừa nãy đã dọa bọn họ ở ngoài không nhẹ.
“Hửm?”
Lương Võ vừa nghe thấy tiếng Tiêu Phàm, hắn liền chạy vọt đến, rất nhanh sau đó Lương Võ đã là người đầu tiên chạy vào trong ngân hàng, hắn nhìn thấy 3 tên cướp nằm ở trên sàn nhà. Tên bị Tiêu Phàm cho ăn một quyền không bị bắn phát nào, nhưng hắn ta cũng chưa tỉnh lại.
“Đội trưởng Lương, những việc còn lại nhờ các ngươi xử lí nốt nhé, ta rút trước đây.”
Tiêu Phàm đem khẩu súng đang cầm trong tay giao cho Lương Võ, hắn hướng về phía Trầm Thần gật gật đầu rồi rời đi. Nếu như hắn chậm chân thêm một chút thì rất có thể sẽ bị phóng viên vây lấy.
“Không lẽ lão tam là đặc công ngầm à?”
Suy nghĩ trong đầu Trầm Thần trở nên rối tung rối mù, hắn cảm thấy dung lượng não của bản thân không đủ dùng nữa rồi. Tiêu Phàm từ bao giờ trở nên lợi hại đến như vậy?
“Mạnh quá.”
Lương Võ nhanh chóng kiểm tra tình trạng của ba tên cướp một lượt. Trong ba tên cướp thì chỉ có hai tên là trúng đạn, ba viên đạn bắn ra đều bắn trúng giữa cổ tay của bọn chúng. Những lúc huấn luyện bình thường, nếu ở cự li gần thì Lương Võ cũng bắn được chuẩn như vậy, nhưng đối mặt với ba tên cướp có súng thì hắn cũng không chắc bản thân có thể phát huy được tốt như thế. Nếu như người ra tay là hắn, vậy thì lựa chọn mà hắn ưu tiên nhất chính là giết luôn mục tiêu. Mặc dù bắt sống được bọn cướp tất nhiên là tốt hơn bắn chết, biết đâu sau lưng bọn hắn còn có người đứng sau.
“Bọn cướp đã bị khống chế, mọi người yên tâm được rồi. Mọi người về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Những người cảnh sát khác lần lượt tiến vào, đám Trầm Thần lần lượt từng người một được giúp đỡ cởi trói rồi tất cả rời đi. Ra đến ngoài, đã có hơn 10 người phóng viên đứng chờ sẵn, phóng viên vừa nhìn thấy người đi ra liền lao nhanh tới.
"Đại thúc, xin hỏi vừa rồi bên trong sảy ra chuyện gì vậy?”
Có một nữ phóng viên xinh đẹp tiến lại gần hỏi.
"Ban nãy có một cảnh sát mặc thường phục tiến vào, sau đó hắn dùng 1 quyền đánh gục một tên cướp, rồi lại dùng 2 phát súng để bắn vào tay hai tên cướp còn lại, mà rõ ràng hai tên cướp đó còn có mang theo súng cả. Vị cảnh sát trẻ ấy rất lợi hại.”
Một vị đại thúc trong đám người đó được phóng vấn phấn khích nói. Tiêu Phàm đứng bên ngoải nhìn thấy thầm lắc đầu, may mà hắn chạy nhanh, nếu không chắc chắn hắn sẽ bị đám phóng viên này bám lấy.
"Lão tam, có chuyện gì thế?”
Khổng Húc và Diệp Phi theo sát Tiêu Phàm, cùng nhau rời đi, Khổng Húc nghi hoặc hỏi. Tiêu Phàm cưởi nhẹ nói:
“Giải quyết ổn thỏa hết rồi, lão tứ không sao cả. Nhưng mà có lẽ việc hôm nay đã dọa không nhẹ đến hắn đâu, hồi nãy ta nhìn thấy hắn sắp bị dọa đến tiểu ra quần rồi.”
Diệp Phi giọng điệu không tốt nói:
"Lão tam, ngươi đừng có thay đổi chủ đề, thân thủ của ngươi như thế nào chẳng nhẽ bọn ta còn không biết hay sao? Ngươi làm thế nào mà mới vào trong đó có một lát đã giải quyết gọn ba tên cướp thế?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất