Chương 79: Trúng Đích
Thần sắc Tiêu Phàm trở nên nghiêm túc. Đám Khổng Húc nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, đợi Tiêu Phàm giải thích rõ ràng. Tiêu Phàm trầm giọng nói:
“Thật ra ta có một năng lực đặc biệt, khi ta gặp nguy hiểm thì có thể biến thành siêu saiyan, bí mật này ta chỉ nói cho các ngươi biết thôi đó, các ngươi phải giúp ta giữ bí mật nha.”
Khổng Húc và Diệp Phi mặt đầy vạch đen.
“Fuck.”
Hai người đều đồng thời giơ ngón giữa với Tiêu Phàm.
"Tinh tinh, tinh tinh.”
Trầm Thần gọi điện thoại cho Tiêu Phàm, Tiêu Phàm nghe điện thoại rồi báo cho Trầm Thần chỗ hắn hiện tại đang đứng. Không bao lâu sau, Trầm Thần tới nơi. Mặt hắn đầy hưng phấn.
“Lão đại, nhị ca, các ngươi không biết đâu, ban nãy tam ca mạnh như trâu luôn, siêu ngầu.”
Tiêu Phàm trợn trắng mắt:
“Ngươi mới là trâu ấy.”
Trầm Thần cười nịnh nói:
“Tam ca, ta chỉ là muốn miêu tả rằng ngươi rất lợi hại. Tam ca, ngươi bắn súng giỏi thật sự, tại sao trước giờ không nghe ngươi nói rằng ngươi biết bắn súng?”
Tiêu Phàm ngữ điệu không tốt đáp:
"Bình thường không có chuyện gì thì nhắc đến việc này làm gì? Thôi, nhanh nhanh đi ăn bữa cơm nào, buổi chiều ta còn có việc bận nữa.”
Buổi chiều, Tiêu Phàm tới đội hình sự. Vì xem xét đến việc Lương Võ và Tiêu Phàm là chỗ thân quen, lại thêm việc Lương Võ vừa suýt trúng đạn, vậy nên vụ án này chuyển đến chỗ Lương Võ xử lí, Tiêu Phàm lại cần đến đây để viết bản tường trình. Tại căn phòng lấy lời khai quen thuộc, Lương Võ lại một lần nữa đích thân lấy lời khai của Tiêu Phàm. Tiêu Phàm hỏi gì đáp nấy. Lương Võ nói:
“Vấn đề cuối cùng, Tiêu Phàm, tại sao kỹ thuật bắn súng của ngươi lại tốt như thế? Vài lần trước thấy ngươi có thể đánh gục hai tên hung thủ thì ta cũng biết là thân thủ ngươi không tồi, nhưng tài bắn súng của ngươi là như thế nào?”
Lương Võ vẫn cảm thấy bản thân tương đối hiểu Tiêu Phàm. Nhưng hắn lại không hề hay biết việc Tiêu Phàm có tài bắn súng. Tiêu Phàm cười cười nói:
"Mấy ngày trước ta vừa qua Myanmar một chuyến, ở bên đó có sân bắn súng chuyên nghiệp, ta chỉ mới luyện tập nửa tiếng đã có thể trong phạm vi 100m bắn bách phát bách trúng hồng tâm rồi.”
Lương Võ âm thầm nuốt nước bọt. Tiêu Phàm có thiên phú bắn súng đến vậy sao? Kể cả là hắn thì cũng không thể tự tin trong phạm vi 100m có thể bắn phát nào cũng trúng hồng tâm được. Kể cả người chuyên nghiệp đi chăng nữa thì bắn 10 phát súng, chỉ cần được 80 điểm đã tính ở mức ưu tú rồi.
“Cho ta xem tay của ngươi một chút.”
Lương Võ nói. Tiêu Phàm giơ tay ra cho Lương Võ nhìn, Lương Võ phát hiện tay Tiêu Phàm thật sự không hề có vết chai của người luyện súng lâu năm.
"Khi đó làm sao ngươi có thể bình tĩnh mà bắn trúng được cổ tay của hai tên cướp được thế?”
Lương Võ nghi hoặc hỏi. Tiêu Phàm cau mày nói:
“Lúc đó ta không nghĩ nhiều tới vậy, có thể là do trong vô thức ta không muốn giết người, với lại cộng thêm ta cũng có chút tự tin về khả năng bắn súng của bản thân nữa, cho nên ta không ra tay giết bọn hắn. Đội trưởng Lương, tên cướp mà đập đầu vào cột ấy, hắn đã chết chưa?”
Lương Võ lắc lắc đầu:
"Không chết, hắn được đưa đến bệnh viện cứu chữa rồi, nhưng vì tổn thương đến não nên bây giờ hắn vẫn đang hôn mê, có thể tỉnh lại hay không cũng là cả một vấn đề đấy.”
“Đội trưởng Lương, việc ta bắt vài phát súng đấy sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Tiêu Phàm có chút lo lắng hỏi. Lương Võ lắc lắc đầu:
“Bọn hắn là cướp, hơn nữa ngươi cũng chỉ bắn trúng cổ tay của bọn hắn mà thôi, có thể có vấn đề rắc rối gì chứ? Tiêu Phàm à, tương lai ngươi có hứng thú gia nhập đội cảnh sát không?”
Tiêu Phàm lắc lắc đầu. Đùa à, hắn bây giờ là người có tài sản trên nghìn tỉ, ở nhà hưởng thụ cuộc sống thôi không tốt hay sao?
“Thật sự là ngươi không muốn à? Với kĩ thuật bắn súng của ngươi mà không vào đội cảnh sát thì thật sự rất đáng tiếc.”
Lương Võ tiếc nuối nói.
…
Sau khi từ cục cảnh sát đi ra, Tiêu Phàm thấy Tô Ấu Vi tươi cười đứng ở bên ngoài. Tiến lại gần, Tiêu Phàm phát hiện hai mắt của Tô Ấu Vi hơi hồng hồng. Nàng qua thông tin trên web trường mới biết đến vụ cướp ngân hàng ngày hôm nay, mà lúc Tiêu Phàm đi ra ngoài có đeo khẩu trang, hơn nữa lúc phóng viên chụp ảnh hắn đã cố ý tránh mặt đi, nên không có mấy ai nhìn ảnh mà nhận ra hắn có mặt ở đó cả. Nhưng Tô Ấu Vi chắc chắn nhận ra được hắn. Hôm nay Tiêu Phàm mặc gì đi ra ngoài nàng cũng nhớ rất rõ ràng.