Chương 80: Chọn Món
"Đàn anh, tại sao ngươi lại mạo hiểm đi vào ngân hàng như vậy? Nếu như mấy tên cướp bắn trúng ngươi thì biết làm thế nào?”
Tô Ấu Vi lo lắng nói.
Tiêu Phàm bất lực:
"Tên nhóc Trầm Thần bị kẹt ở trong đó, ta chỉ là tìm đội trưởng Lương nghe ngóng tình hình một chút thôi, ai ngờ mấy tên cướp đó gan to đến vậy, bọn hắn dám nhắm thẳng súng vào đội trưởng Lương mà bắn. Ta thấy họng súng hướng về phía này, nên tất nhiên sẽ theo phản xạ mà đẩy đội trưởng Lương ra rồi. Bọn hắn ép ta phải vào trong ngân hàng, ta cũng không còn cách nào khác, nhưng ngươi yên tâm, ta có biệt danh là khắc tinh của tội phạm mà, biệt danh này có cũng là có nguyên nhân của nó chứ đúng không?”
Tô Ấu Vi nhìn chằm chằm Tiêu Phàm:
"Đàn anh, ngươi từ sau có thể bớt dính vào mấy chuyện mạo hiểm có được không?”
“Được. Cũng muộn rồi, tối nay chúng ta ra ngoài ăn tối đi.”
Tiêu Phàm cười nói:
“Ngươi có muốn quay lại quán ăn mà lần trước chúng ta đi ăn không? Nói không chừng lần này ta cũng sẽ được thưởng một khoản kha khá, chúng ta phải kiếm một nơi nào đó ngon ngon để ăn một bữa thịnh soạn mới được.”
"Ừm ừm.”
Tô Ấu Vi gật gật đầu. Hôm nay nàng đã chứng kiến Tiêu Phàm gặp nguy hiểm như vậy mà vẫn an toàn trở về, việc này đúng là rất xứng đáng để chúc mừng một chút.
“Đàn anh, bữa hôm nay để ta mời đi, coi như là chúc mừng ngươi bình bình an an thoát khỏi kiếp nạn.”
“Cũng được.”
Tiêu Phàm cười cười nói, cụ thể tiền lương mà Tô Ấu Vi kiếm được mỗi tháng là bao nhiêu thì hắn không rõ lắm, nhưng có lẽ số tiền nàng kiếm được cũng không thấp, hơn nữa bây giờ phía cô nhi viện tạm thời không cần nàng lo lắng nữa, thế nên mời một bữa cơm đối với nàng mà nói chắc cũng không thành vấn đề. Nửa tiếng sau, hai người Tiêu Phàm và Tô Ấu Vi đến một nhà hàng bên cạnh hồ. Ở đây trang trí nhã nhặn, người ra người vào đều là các đôi tình nhân.
“Đàn anh, ngày trước ta nghe nói nhà hàng này có thức ăn không tồi, trước giờ ta vẫn muốn tìm một dịp đến đây ăn thử một chút.”
Tô Ấu Vi mặt hơi đỏ lên, nói. Tiêu Phàm cười ha ha nhìn Tô Ấu Vi, làm cho mặt Tô Ấu Vi càng đỏ thêm.
"Đàn anh, nếu ngươi cảm thấy không thoải mái thì chúng ta có thể đổi sang một nhà hàng khác cũng được.”
"Không cần, ta cũng cảm thấy nhà hàng này rất tốt, vậy chúng ta ăn ở đây luôn đi.”
Hai người cùng nhau đi vào trong, người phục vụ thấy họ liền dẫn họ đến một bàn gần cửa sổ, phía sau chỗ ngồi của họ còn có thêm một bức bình phong cao bằng người che chắn, lối ra vào còn cần đi qua một tấm rèm châu.
"Anh chàng đẹp trai, bạn gái của ngươi xinh đẹp thật đấy. Xin hỏi hai vị cần gì?”
Nữ phục vụ cười nói. Nghe nàng ta nói như vậy, khóe miệng Tô Ấu Vi bất giác cong lên.
"Cứ để chúng ta tự quyét mã gọi món đi.”
Tiêu Phàm chỉ về phía mã QR trên mặt bàn nói.
“Dạ được ạ.”
Người nữ phục vụ lui ra ngoài, trong không gian nhỏ bé chỉ còn lại hai người Tiêu Phàm và Tô Ấu Vi. Nếu như là ngày trước thì lúc này có lẽ sẽ làm Tô Ấu Vi thấy hơi ngại, nhưng mà bây giờ thì nàng đã quen rồi. Hai người đã “ở chung” cũng đã một thời gian.
"Đàn em, lúc nãy là ngươi nói muốn tới đây ăn mà, vậy bây giờ ngươi chọn món đi.”
Tô Ấu Vi gật nhẹ đầu, nàng cần điện thoại quét mã QR, không mất bao lâu nàng liền chọn xong món, dù sao thì khẩu vị của Tiêu Phàm như thế nào nàng cũng nắm khá rõ.
“Đàn em, ngày mai ta phải đi công tác một chuyến, có lẽ chuyến này ta sẽ đi mất 3 đến 5 ngày mới trở về.”
Tiêu Phàm nói. Thời gian hắn và Tiêu Hải hẹn nhau là 10 ngày sau, ngày mai đã là ngày thứ 9 rồi. Hắn phải đến Thụy Lệ trước, sau đó mới lái xe qua Myanmar, nếu như chờ đến ngày kia mới đi thì hắn sẽ đi không kịp mất.
“Đàn anh, ngươi cứ yên tâm đi công tác đi. Bây giờ ta đã không còn sợ như trước nữa rồi, nhưng mà đàn anh, ngươi ở bên ngoài nhớ phải cẩn thận một chút nhé.”
Tô Ấu Vi nói, mặc dù nàng có chút không nỡ để hắn đi, nhưng nàng cũng sẽ không quấn lấy không cho Tiêu Phàm đi ra ngoài làm việc. Kể cả là do bây giờ hai người họ chưa phải là quan hệ người yêu, kể cả có là người yêu rồi đi nữa thì Tiêu Phàm có lòng đi lo cho sự nghiệp, nàng cũng không thể cản trở được.
“Đàn em, làm sao ngươi biết được vụ việc hôm nay?”
Tiêu Phàm có chút nghi hoặc hỏi, Tô Ấu Vi không hề có phương thức liên lạc của đám Trầm Thần.
“Ta thấy ở trên web trường đó. Trên đó có ảnh, nhưng mà trên ảnh là hình ngươi đeo khẩu trang, còn cố tình cúi thấp đầu, nếu như không phải người thân quen với ngươi thì có lẽ không nhận ra được đâu.”
Tô Ấu Vi nói. Tiêu Phàm lấy điện thoại đăng nhập vào web trường xem thử, thông tin về vụ việc hôm nay ở trên đó cũng đang rất hot, mà ảnh đính kèm trên bài đăng đúng là rất khó để nhận ra được người đó là hắn.