Chương 108: Huynh trưởng hãy học ta.
Cái công giơ ba ngón tay trước mặt Lưu Trường: "Ta có thượng trung hạ ba kế sách có thể giải quyết được chuyện này, hạ sách là giết chết người của Lữ thị, chỉ cần thực lực Lữ thị suy giảm, bệ hạ sẽ không kiêng kỵ hoàng hậu nữa, tất nhiên sẽ không còn tranh đấu."
Lưu Trường trực tiếp coi như không nghe thấy thứ hạ sách đó:" Sư phụ nói luôn thượng sách đi."
"Được, thượng sách là khiến thái tử trong thời gian ngắn có thực lực đấu lại Lữ thị, bệ hạ nếu nhìn thấy màn này sẽ không muốn diệt trừ Lữ thị nữa."
Có thể sao? Lưu Trường hết cách đành hỏi kế sách bỏ qua từ đầu: "Ợ ... Trung sách thì sao?"
"Trung sách là kéo dài thời gian, quấy đục nước, đợi bệ hạ ..."
Mặt Lưu Trường biến sắc, đang định chửi thì bình tĩnh lại, nghĩ một lúc rồi nói :"Vậy thì dùng thượng sách đi, đệ tử đi tìm nhị ca ngay."
"Công tử, hôm nay còn chưa tập kiếm pháp xong."
Lưu Trường kinh ngạc nhìn ông ta :" Sư phụ, đệ tử chuẩn bị làm việc lớn, sao còn rảnh rỗi để đi luyện kiếm chứ?"
"Trường, bất kể ngươi muốn làm gì đều không thể vội vàng nóng ruột, phải bình tâm, ngươi càng nóng lòng muốn làm gì đó thì càng không làm được. Nào, tiếp tục luyện kiếm ..." Giọng Cái công đều đều mà kiên quyết:
Lưu Trường mặc dù không tán đồng những lời này, nhưng dù sao không đánh lại Cái công, đành ngoan ngoãn luyện kiếm, chợt nhớ ra: "À, sư phụ ... Vừa nãy đệ tử nhất thời nóng nảy, nói vài lời không hay, sư phụ sẽ không cố ý báo thù chứ?"
"Nhãi con đạo gia ta thanh tĩnh vô vi, sao có thể có thù ắt báo."
Cái công không ngừng ra chiêu, Lưu Trường vẫn chống không nổi.
"Trọng điểm ở sự kiện này là ở trên người thái tử, thế của thái tử, không thể nói là không mạnh, thế nhưng thái tử quá mềm lòng, không có khí phách ... Nếu thái tử có một nửa lá gan của ngươi, bệ hạ sẽ không sốt ruột như thế ... Chuyên tâm ..."
Chát !!!
Vỏ kiếm đập vào đỉnh đầu Lưu Trường, nó ôm đầu kêu gào:" Sư phụ, người bảo không báo thù mà."
"Lỡ tay thôi!" Cái công tỉnh bơ nói:
........... ............
Trong Trữ điện, Lưu Trường ngồi quỳ nhìn chằm chằm vào Lưu Doanh:" Huynh trưởng, nếu tương lai có người bắt nạt huynh, huynh sẽ làm thế nào?"
"Ha ha ha, Trường đệ nói gì thế, vì sao có người bắt nạt ta chứ?"
"Huynh trưởng, huynh chớ có người, nghiêm mặt vào, nghiêm túc chút!"
"Được, được, ta không cười, đệ nói đi, có chuyện gì?"
Nhìn vị huynh trưởng hiền hòa trước mặt, Lưu Trường chỉ có thể thở dài, nó đại khái đã hiểu vì sao a phụ bất chấp tình nghĩa rồi. Ban đầu nó nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, nhưng sau khi nghe Cái công phân tích, nó phát hiện có thể xâu chuỗi tất cả mọi chuyện mấy năm qua lại.
Đầu tiên là các chư hầu vương khác họ, sau đó là thừa tướng, tiếp đó là người ủng hộ Lữ thị, tiếp nữa là bản thân Lữ thị. Cho nên mưu phản nối tiếp nhau, có lẽ không phải là có người mưu phản thật, chẳng qua là có người muốn họ mưu phản mà thôi.
Nhưng có rất nhiều lời Lưu Trường không dám nói với vị ca ca này.
Nó quá hiểu ca ca của mình rồi, nếu Lưu Doanh mà biết vì hắn mới khiến phụ mẫu tranh đấu, khiến nhiều người phải chết như thế, chuyện đầu tiên hắn làm sẽ là tự sát tạ tội.
Bởi thế Lưu Trường không dám nói thật với hắn.
"Huynh trưởng, bên ngoài có người bắt nạt đệ, đệ nói với chúng, nhị ca ta chính là Doanh, bọn chúng không sợ, thậm chí còn cười. Huynh là thái tử, nếu mấy thằng nhãi mà không chấn nhiếp được, tương lai làm sao chấn nhiếp quần thần?"
Lưu Doanh nghiêm túc nói:" Trường đệ, chỉ cần đệ đối đãi với người khác chân thành, người ta sẽ không ức hiếp đệ. Ta lấy nhân nghĩa làm gốc, sẽ không cần chấn nhiếp quần thần, ta sẽ kính trọng họ, để họ ..."
Lưu Trường cắt lời:" Huynh trưởng, Cái công nói, người làm quân vương đương nhiên phải lấy nhân nghĩa làm gốc, nhưng không được nhu nhược."
Lưu Doanh ngẩn người nói nhỏ:" Ngay cả đệ cũng thấy ta nhu nhược à?"
Lưu Trường nhìn bộ dạng hắn lại không đành lòng :" Đương nhiên không phải ... Đệ chỉ thấy huynh trưởng nên cứng rắn một chút."
"Trường đệ, thiên hạ trải qua chiến loạn lâu ngày, trăm thứ bộn bề, lúc này càng lấy nhân nghĩa làm gốc ... Tương lai đệ tới đất phong, nhất định phải nhớ kỹ lời ta ..."
Lưu Doanh lại lần nữa tràng giang đại hải, Lưu Trường tuyệt vọng ôm mặt, xong hết rồi.
Cho tới tận khi trời tối Lưu Trường vẫn không thể thuyết phục Lưu Doanh, thậm chí nó còn cố ý chọc giận huynh trưởng, nhưng huynh trưởng cũng chỉ cười mà thôi.
Lưu Trường đành tạm thời từ bỏ suy nghĩ thay đổi nhị ca, về Tiêu Phòng Điện.
Hôm sau Lưu Trường ngồi trong Thiên Lộc Các ngáp lên ngáp xuống.
Suốt cả đêm nó nghĩ cách làm sao thay đổi tính cách huynh trưởng, chẳng ngủ được chút nào.
Lơ mơ làng màng nghe hết bài giảng của Cái công, Lưu Trường chẳng để ý tới sự gây hấn của Như Ý, khi nó định rời đi thì chợt nhận ra có người bên cạnh, đi theo mình chính là Lưu Hằng.
"Trường đệ ... Sao lại mệt mỏi như thế?"
"A ... Tứ ca ... Đệ ... À, không sao ..." Lưu Trường lắc đầu, không phải nó không tin tứ ca, chỉ là nó không muốn tứ cá cũng bị cuốn vào vòng xoáy này, tứ ca đối xử với nó rất tốt .... À, hay là đi tìm Như Ý thương lượng?
Lưu Hằng sắc mặt bình tĩnh, cười nói:" Trường này, đệ phải nghỉ ngơi cho tốt, nay là lúc đệ đang lớn. Trong các huynh đệ thì đệ là vũ dũng nhất, tương lai các chư hầu họ Lưu chúng ta đều dựa vào đệ bảo vệ đấy ... Nếu có người bắt nạt mấy người chúng ta, đệ phải xông lên phía trước, cho nên phải bảo trọng thân thể."
Lưu Trường cười lớn vỗ ngực:" Tứ ca yên tâm, có đệ đây ai dám ...."
Nói tới đó nó sững người, hai mắt mở thật lớn nhìn Lưu Hằng không chớp.
"Tứ ca ... Ý, ý huynh là ..."
"Đệ hiểu rồi, đa tạ Tứ ca!"
Lưu Trường thình lình dùng đại lễ bái tạ, Lưu Hằng hoang mang:" Không cần như thế ... Đệ làm gì vậy?"
Lưu Trường hồ nghi nhìn tứ ca, hoàn toàn không nhìn thấu tứ ca rốt cuộc giả ngốc hay là ... Mặc kệ, nó ngẩng đầu lên:" Đệ nhất định bảo vệ thật tốt các huynh, có Lưu Trường này, ai cũng phải nhường đường."
Lưu Trường vội vàng rời khỏi nơi này, Lưu Hằng nhìn theo bóng lưng của nó nở nụ cười mà không ai nhận ra.
Lưu Trường lần thứ hai tới bái kiến Lưu Doanh, không đợi Lưu Doanh lên tiếng, nó đã nói trước :" A, đệ muốn mượn xa ngựa của huynh! Loan Bố đánh xe, đệ tự mình ngồi đi quanh Trường An, được không?"
Lưu Doanh có chút do dự:" Trường đệ, đệ muốn cái gì cũng được, ta không sợ xe làm sao, chỉ sợ đệ ngã bị thương thôi."
"Ca! Đệ thề, tuyệt đối do Loan Bố đánh xe, huynh đồng ý đi, cầu xin huynh đấy!"
Lưu Trường nài nỉ hết cỡ, Lưu Doanh hết cách, đành đồng ý, có điều dặn đứt lưỡi:" Nhất định phải đệ Loan Bố đánh xe, nếu không ta nhất định nói với mẫu hậu."
Lưu Trường mượn xe xong, tiếp đó đến Tiêu Phòng điện gặp Lữ hậu.
" A mẫu, huynh trưởng muốn dẫn con đi gặp Tiêu tướng ... Con rất muốn đi ... Chỗ Tiêu tướng có rất nhiều món ăn ngon, con mang về cho a mẫu một chút, được không?" Lưu Trường chớp đôi mắt to, lệ hoan mi:
"Đại ca con muốn dẫn con đi à?" Lữ hậu hơi ngần ngừ chốc lát :" Được, đi sớm về sớm, đừng rời khỏi đại ca con."
"Dạ, đa tạ a mẫu!" Lưu Trường vui sướng nhảy lên, hôn mặt Lữ hậu một cái:
Nó chạy đi, tới cửa đột nhiên quay đầu nhìn Lữ hậu:" A mẫu .... Hay a mẫu đánh con một trận đi?"
Bên cạnh Lữ hậu chất đống các loại thẻ trúc và sách lụa, Lữ hậu phất tay, bảo Lưu Trường mau đi.