Chương 107: Cái công muốn giết ta sao?
"Con muốn làm gì?" Lữ hậu không đợi Lưu Trường nói hết nó làm gì Lưu Bang, nổi nóng mắng:" Ngươi là đứa bất hiếu! A phụ ngươi vì sao đánh ngươi? Trong lòng ngươi không biết sao? Nếu không có a phụ ngươi, ngươi có thể yên tâm ngồi đây không? Ngươi còn dám coi thường a phụ ngươi, còn muốn ra tay với a phụ ngươi à? Có còn là con người không? Ngươi xem a phụ ngươi đối xử với đại phụ ngươi thế nào?"
Lưu Trường cúi đầu, bị Lữ hậu mắng xối xả, nó không cãi, còn mừng thầm.
Đợi Lữ hậu mắng chán rồi, Lưu Trường mới cẩn thận ngẩng đầu lên:" Không phải ... A mẫu, người không biết ... Hôm nay con gặp Trần hầu, ông ấy quỳ xuống khóc lóc xin con cứu mạng, con vội đỡ ông ấy lên, bảo ông ấy thong thả nói, ông ấy vừa lau nước mắt vừa nói: Bệ hạ muốn phải thần và Hạ Hầu Anh tướng quân đi giết Vũ Dương hầu ..."
Trên mặt Lữ hậu chẳng có chút kinh ngạc nào, điều này chứng thực suy nghĩ của Lưu Trường, a mẫu quả nhiên đã biết chuyện này.
Lữ hậu bình tĩnh nói:" Chuyện này không liên quan tới con ... Những lời này con không được tiết lộ với bất kỳ ai, còn nữa, từ hôm nay trở đi, con không được rời hoang cung."
"Vì sao ạ, con hứa với người ta rồi, đại trượng phu nói phải giữ lời. Mai con phải đi ..."
"Hử?" Lữ hậu lạnh lùng nhìn nó:
"Không đi thì không đi ...” Lưu Trường đổi giọng nhanh như chớp:” Bách thiện lấy hiếu làm đầu ..."
Thế là Lưu Trường bị nhốt trong Tiêu Phòng Điện, nhưng nó có thể cảm giác được, chuyện đã dần dần không thể khống chế. Không khí trong hoàng cung ngày một nghiêm trọng, mỗi ngày không ngừng có cận thị ra vào hoàng cung, có người bên cạnh a mẫu, cũng có người bên cạnh a phụ, thậm chí không ít cận thị mang kiếm rời cung.
Còn nó thì lại bị kẹt ở hoàng cung, nên vệ úy họ Vương nói kiểu gì cũng không ăn thua, Lưu Trường đe dọa hay lấy lòng đều chẳng có tác dụng.
Không thể hỏi kế quần hiền, chỉ đành hạ thấp yêu cầu, quyết định đi hỏi Cái công học vấn không quá tệ.
Khi hai người luyện kiếm riêng với nhau, Lưu Trường cố ý bảy ra vẻ muốn nói lại thôi, nhìn diễn xuất lóng ngóng của nó, Cái công lắc đầu :" Mày nhíu thêm một chút ... Ừ, đúng, mắt đừng mở to quá, nhìn trái phải, đừng nhìn thẳng ... Ừ, chính là bộ dạng đó mới giống."
"Sư phụ ... Đệ tử có chuyện quan trọng muốn người tương trợ." Lưu Trường không diễn nữa:" Nhưng chuyện vô cùng quan trọng, bất cẩn một chút sẽ khiến rất nhiều người mất mạng ... Xin sư phụ bảo mật."
Cái công tức giận:" Ngươi muốn ép ta tự sát bảo mật à?"
"Hả?" Lưu Trường chả hiểu gì:
"Sau này hoặc là không hỏi kế, nếu hỏi kế thì đừng nói như vậy, nếu không đối phương rất có khả năng sẽ tự sát để giữ bí mật."
"Sư phụ, người đừng tự sát, đệ tử còn chưa học xong kiếm pháp mà!"
Lưu Trường nghe vậy cả kinh, vội ôm lấy tay Cái công:
Cái công bực mình gỡ nó ra:" Ngươi chưa xứng để ta tự sát, có chuyện gì, nói đi."
Lưu Trường nhìn xung quanh, hạ thấp giọng đem toàn bộ chuyện xảy ra trong mấy ngày qua nói cho Cái công biết. Nó mới nói được một nửa thì bị Cái công bịt ngay miệng lại.
"Những chuyện này ngươi đã nói với ai rồi?!"
"Sư phụ là người đầu tiên ... Đệ tử còn không nói với mấy huynh trưởng ..."
Cái công hít sâu một hơi, Lưu Trường lần đầu thấy vẻ mặt sư phụ căng thẳng như thế, ông ta bình ổn lại tâm tình mới nói:" Chuyện này ngươi đừng tham dự, hoàng hậu không cho ngươi ra ngoài là bảo vệ ngươi ... Chuyện này vô cùng nguy hiểm, bất kỳ ai tham dự vào sẽ không có kết quả tốt ... Dù ngươi là hoàng tử cũng vậy."
"Đệ tử biết ngay họ Trần kia không tử tế gì!" Lưu Trường chửi mắng xong nhìn Cái công:" Vậy giờ phải giải quyết thế nào?"
"Bình thường thế nào thì tiếp theo thế đó, phải giữ lấy mình ..."
"Sư phụ, đệ tử hỏi cứu người thế nào mà."
"Ta nói rồi, chuyện này hết sức nguy hiểm, không phải chúng ta có thể nhúng ta vào, hôm nay ngươi tham gia, mai có lẽ ngươi sẽ chết yểu ... Đừng hỏi nữa."
Lưu Trường tròn mắt :" Sẽ chết sao?"
"Sẽ chết."
"Ai dám giết đệ tử?"
"Trước quyền lực và chiến tranh, tình cảm luôn là thứ bị vứt bỏ trước tiên, công tử ..." Cái công hơi do dự rồi nói tiếp:" Công tử có biết trước kia khi ngươi đi khuyên nhủ Hàn Tín, hoàng hậu đã hạ lệnh, không cần kiêng kỵ con tin, giết hết không?"
Lưu Trường đờ người:" Vì ... Vì sao?"
"Không phải ta ly gián tình cảm mẫu tử ngươi, nhưng có lẽ ngươi có thể làm Hàn Tín động lòng, song không thể cảm hóa chiến tranh. Công tử, tiếp tục luyện kiếm đi."
Lưu Trường thần sắc hoảng hốt cầm kiếm gỗ lên, đối chiến với Cái công.
Đột nhiên Lưu Trường bỏ mộc kiếm xuống, giận dữ nói:" Cái công! Trước kia người nói, nếu không có dũng khí đối diện với tử vong thì không xứng học kiếm! Hôm nay vì sao khuyên ta sống hèn nhát?"
"Nếu nói to tát một chút, Vũ Dương hàu, Hạ Hầu tướng quân hay dù có là Trần Bình đều có công với xã tắc, ban đứt cho thiên hạ, vốn là nhân vật được đời sau kính phục, cứ vậy chết đi thực ấm ức! Nói thật lòng, Phàn Kháng, Trần Mãi, Hạ Hầu Táo là huynh đệ của ta! Hơn nữa nay hai bên tranh đấu là phụ mẫu ta! Phụ mẫu sinh ra ta, nuôi ta lớn!"
"Nếu như ta ngay cả họ cũng không bảo vệ được, mặc cho họ tương tàn, ta có còn là người nữa không?"
"Lưu Trường ta dù chết, cũng phải khiến người ta nhìn thấy bia mộ ta quỳ xuống hành lễ! Tuyệt không sống tạm bợ trên đời."
"Cái công nếu đã tiếc thân, vậy thì về tiếp tục đọc sách của ông đi!"
Lưu Trường xoay người, vừa đi vừa mắng:" Đọc sách nhiều có tác dụng rắm gì, cũng chẳng qua chỉ là kẻ hèn nhát. Lão tử bây giờ tới Tuyên Thất Điện, xem xem ai dám giết ta! Dù có chết cũng phải bắn máu lên người hắn."
Cái công bị mắng tối tăm mặt mũi cũng há hốc mồm, nhìn thằng nhãi cứ thế mà đi, ông mới nhảy tới trước mặt Lưu Trương, chĩa kiếm vào mặt nó chặn đường.
Lưu Trường giơ kiếm gỗ lên chĩa vào Cái công, hung hăng hỏi:" Cái công muốn giết ta sao?"
Không biết vì sao, Cái công vẫn thu kiếm lại:" Ngay thằng nhãi con ngươi còn không sợ, lão phu do dự cái gì?"
"Á, sư phụ muốn giúp đệ tử rồi à?" Lưu Trường đổi giọng ngay, mừng rỡ đỡ Cái công ngồi xuống, còn mình thì ngoan ngoãn ngồi trước mặt:" Sư phụ có cách gì để đệ tử còn sống mà giải quyết được chuyện này không?"
"Không phải ngươi không sợ chết à?"
"Đệ tử không sợ chết, chỉ sợ chết quá sớm, không thể tận hiếu với phụ mẫu." Lưu Trường mắt long lanh, nói hùng hồn:
Cái công áp lửa giận xuống, hỏi:" Ngươi có biết vì sao trước đó bệ hạ muốn giết Tiêu tướng không?"
Lưu Trường ngớ ra:" Không phải vì có tiểu nhân vu cáo thừa tướng à?"
"Không phải, bệ hạ từ khi chinh phạt Anh Bố trở về thì bị bệnh tật quấn thân, mà thừa tướng thì danh vọng cực cao, không còn gì để phong nữa. Bệ hạ đối phó với thừa tướng, là đợi thái tử cầu xin cho ông ta ... Chỉ là hoàng hậu tựa hồ không cho, nay thái tử phụng mệnh ở bên chăm sóc Tiêu tướng, chính là minh chứng tốt nhất."
"Ồ!" Lưu Trường vỡ lẽ:
"Ngươi có biết vì sao bệ hạ muốn giết Phàn Khoái không?"
"À ... Vì a phụ bệnh tật quấn thân, mà Phàn Khoái thì danh vọng cực cao, không còn gì để phong nữa ..."
"Không, là vì hoàng hậu, Phàn Khoái xưa nay thân thiết với hoàng hậu, mà thái tử thì nhu nhược, bệ hạ lo tương lai Lữ thị nắm quyền, gạt thái tử sang lề ... Phàn Khoái thành ưng khuyển của Lữ thị!"
"Ồ!" Lưu Trường lần nữa vỡ lẽ:
"Ngươi có biết vì sao lại phái Trần Bình và Hạ Hầu Anh đi giết không?"
"À … Hoặc vì không còn gì để phong, hoặc là thân thiết với Lữ thị."
"Không, Trần Bình và Hạ Hầu Anh đều là tâm phúc của bệ hạ, bệ hạ bảo họ đi giết Phàn Khoái, chính là để bọn họ cắt đứt hoàn toàn với hoàng hậu. Bọn họ muốn sống chỉ có thể nhờ cậy thái tử."
"Ồ!" Trải qua phân tích của Cái công, Lưu Trường thấy mấy tầng sương mù trước mắt tan đi, vén mấy thấy mặt trời, toàn thân thông suốt.
"Nếu là vậy sư phụ có biện pháp gì để tránh được cuộc tranh đấu này không?"