Chương 110: Cữu phụ trả lại xe đây.
Lưu Trường bắn xong mũi tên vội vàng lắp tên, mà Phàn Kháng và Chu Thắng Chi ở bên, tay cầm nỏ tiễn cũng nhắm vào Lữ Thích Chi.
Lưu Trường không lắp được nỏ tiễn, tức tối vứt đi, rút một thanh kiếm từ sau lưng ra, chỉ Lữ Thích Chi:" Cữu phụ, người tốt nhất bảo Lữ Lộc và Lữ Chủng trả lại cho ta xa giá thái tử mà chúng cướp đi! Nếu không, ta rỡ nơi này!"
Bên cạnh Lưu Trường mấy chục đứa bé lớn nhỏ, bọn chúng đều cầm vũ khí, trong đó có năm sáu đứa lớn một chút cầm cường nỏ, còn lại cầm gậy gỗ, có đứa cầm đá. Lữ Thích Chi nhìn kỹ, bọn này toàn là con cháu huân quý.
Lữ Thích Chi thần sắc ác liệt, lạnh lùng nhìn Lưu Trường:" Nhãi ranh, ngươi muốn giết ta sao?"
Lưu Trường nhìn khuôn mặt giống hệt a mẫu, nói không chột dạ là giả, nhưng cứ nghĩ tới thảm kịch có khả năng sắp bùng phát, nó vẫn nắm chặt kiếm trong tay.
"Ta nói rồi! Chỉ cần đem xa giá thái tử trả cho ta, ta sẽ trở về."
"Nếu không ta sẽ không khách khí!"
Nhìn thấy Lưu Trường đối đầu với mình, Lữ Thích Chi tức muốn điên, hắn chỉ thằng nhãi ranh đó, phẫn nộ mắng:" Nào, nào! Ta muốn xem ngươi không khách khí thế nào!"
Lưu Trường tức thì hạ lệnh với tả hữu:" Lên! Tìm kiếm xa giá thái tử trong phủ cho ta! Có kẻ ngăn cản, đánh gục luôn."
Phàn Thị Nhân gầm lớn, trực tiếp xông lên, gậy gỗ trong tay nhắm vào tên gia nô trước mặt đập xuống, "bốp ~~~". Kèm với một tiếng rú, tên gia nô không kịp phản ứng ôm chân ngã xuống đất, Phàn Thị Nhân chẳng qua loa, nhè người đó đập loạn xạ.
Hành vi của Phàn Thị Nhân ảnh hưởng tới toàn bộ đám nhóc con.
Bọn này thường ngày hoành hành khắp nơi, dựa vào thân phận của bậc phụ huynh mà không gì không dám làm. Lúc này được Lưu Trường dẫn đầu, bọn chúng càng không sợ, la hét xông tới. Đám gia nô đương nhiên cũng có vũ khí, nếu đánh thật, bọn họ không sợ gì đám trẻ con này.
Mặc dù đám trẻ con đó rất đông, dù sao vẫn là trẻ con, đá một phát là chết.
Nhưng vấn đề là ... Ngươi phải dám đá chúng đã.
Tất cả bọn nhãi con ở nơi này, kém nhất cũng có a phụ là quan nội hầu, càng khỏi nói tới có nhi tử đám mãnh nhân Phàn Khoái, Hạ Hầu Anh, Quán Anh, nếu ngươi đá con nhà bọn họ, ngươi còn muốn sống nữa không?
Lữ Thích Chi cuồng nộ:" Đánh trả cho ta, ta chịu trách nhiệm!"
Phập!
Lưu Trường cướp lấy nỏ tiễn trong tay Phàn Kháng, lần nữa bắn về phía Lữ Thích Chi, Lữ Thích Chi há hốc mồm hung dữ nhìn nó. Lưu Trường hô lớn:" Ai dám phản kháng, giết cho ta!"
"Giết!"
"Giết!"
Đám trẻ con hô hào, đám gia nô tức thì nhũn ngay, Lưu Trường kỳ thực cực nổi tiếng ở Trường An, mọi người đều biết nó là thằng nhãi bất chấp bị Lữ hậu và bệ hạ chiều hư, to gan lớn mật. Nó ngay cả cữu phụ Kiến Thành hầu còn không để vào mắt, thậm chí bắn hầu gia, càng chẳng nói tới đám gia nô bọn họ, cho dù bị nó bắn chết, chỉ e là không ai báo thù.
Một đứa trẻ con phá phách không đáng sợ, một đám trẻ con phá phách rất đáng sợ.
Hạ Hầu Táo cầm gậy gỗ lên, đuổi theo hai đứa con Lữ gia truy sát, sau khi đánh ngã đám gia nô, bọn chúng bắt đầu phá nhà.
Ba tên giáp sĩ chắn trước mặt Lữ Thích Chi, cảnh giác nhìn bọn nhãi con, nhưng không dám động thủ.
Bọn họ trung thành với Lữ Thích Chi, bọn họ không sợ đắc tội với người khác, bọn họ chỉ lo nỏ trong tay mấy đứa nhãi con, ở khoảng cách gần như thế này, đám nhóc đó hoàn toàn có thể bắn chết Kiến Thành hầu, điều khiến họ không dám hành động bừa bãi.
Lưu Trường cười to nhìn đám trẻ con phá hoại khắp nơi, nói với Phàn Kháng:" A phụ ngươi đúng là cất giữ thứ tốt."
Phàn Kháng tự hào ngẩng cao đầu:" Chứ không à, nếu không phải sợ kinh động a phụ, thần còn có thể trộm ... À mượn, nhiều nó hơn nữa!"
Lữ Thích Chi lúc này đau xót nhìn bọn nhãi con quang minh chính đại rỡ nhà mình, hết đánh lại phá, thằng nhãi con bé xíu của Chu gia là hung tàn nhất, nó đang chạy khắp nơi tìm lửa, may mà Lưu Trường kịp ngăn cản:" Đừng, đừng, phóng hỏa thì thái quá rồi!"
...... .....
"Bệ hạ, trong thành đại loạn!"
"Công tử Trường dẫn con của Vũ Dương hầu, Nhữ Âm hầu, Hộ Dũ hầu, Toánh Âm hầu đang tấn công phủ Kiến Thành hầu, bọn họ chặn cửa, bên trong loáng thoáng có ánh lửa, còn có nỏ cứng .... Nhà Kiến Thành hầu bảy tám người bị thương ..."
Chốc lát sau khi Quán Anh rời đi, cận thị mang tới một tin như vậy.
Lưu Bang trợn mắt há mồm, nghe cận thị báo xong không ngờ nhất thời chẳng biết phải nói gì nữa
"Ngươi ... Ngươi, ý ngươi là, Trường dẫn nhi tử các vị đại thần xông vào nhà Kiến Thành hầu?"
"Vâng, gia nô từ trong phủ chạy ra nói thế ạ ... Nghe nói bọn họ đang tìm xa giá thái tử trong nhà Kiến Thành hầu ... Công tử Trường còn bắn Kiến Thành hầu hai mũi nỏ ..."
Lưu Bang tức thì không ngồi yên được nữa, ông ta nhanh chóng, đi đi lại lại trong điện, vừa đi vừa nghĩ.
Đột nhiên ông ta nghĩ ra gì đó, vội gọi:" Mau mau phái người ngăn Quán Anh lại!"
Sau khi cận thị vội vàng chạy đi, Lưu Bang ngửa đầu cười lớn:" Cái thằng nhãi này! Ha ha ha!"
Trong Tiêu Phòng Điện, Lữ hậu cũng đang nghe cận thị báo cáo.
Chỉ là trên mặt Lữ hậu không có chút sốt ruột nào, cũng chẳng có chút tác giận nào, chỉ bình tĩnh nghe cận thị báo cáo xong, nói:" Ừ, lui ra!"
"Hả, hoàng hậu điện hạ ... Kiến Thành hầu có nạn ... Công tử Trường ...."
"Lui ra !"
"Vâng!"
Sau khi cận thị lui rồi, Lữ hậu tiếp tục lật xem sách lụa ở bên cạnh, cứ như hoàn toàn chẳng bận tâm tơi chuyện chia.
Mà lúc này trong phủ Kiến Thành hầu, Lưu Trường cười rất đắc ý, tuy nói làm thế là để cứu cữu phụ, nhưng mà làm thế thật sự là quá sướng. Nhìn tòa phủ vốn xa hoa biến thành ổ chó, đám trẻ con la hét chạy chơi điên khùng khắp nơi, sắc mặt cữu phụ cực kém, nghiên răng nhìn nó
Khi Lưu Trường đang làm xằng làm bậy, đằng xa đột nhiên có tiếng vó ngựa vang dội.
Lưu Trường vội xoay người lại, sau lưng xuất hiện một đội kỵ sĩ, cầm đầu là người quen Quán Anh.
Quan Anh lúc này trố mắt ra nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, nhất là khi hắn nhìn thấy nhi tử của mình Quán A hí hửng bê lương thực trong phủ mang lên xe ngựa thì càng câm nín.
Đám kỵ sĩ Quán Anh dẫn theo cung nỏ đầy đủ, đều đợi Quán Anh hạ lệnh.
Đúng lúc này từ xa có một kỵ sĩ phòng tới như bay, đến bên cạnh Quán Anh, thấp giọng nói vài câu.
Quán Anh cưỡi tuấn mã nhảy vọt qua, dễ dàng vượt chướng ngại vật đám Lưu Trường thiết lập, nhảy vào phủ.
Hắn phẫn nộ trừng mắt với con mình, tiếp đó nhìn Lưu Trường :" Phụng lệnh bệ hạ, bắt công tử Trường, đem về hoàng cung hỏi tội!"
Quán Anh quát một tiếng, đám giáp xĩ xông lên, Lưu Trường ngăn cản đám Phàn Kháng, Chu Thắng Chi muốn chống trả, bị đám giáp sĩ bắt lấy ném thẳng lên xe phóng đi như một làn khỏi. Quần đoàn trẻ con thấy thủ lĩnh bị đưa đi, nhìn sang Quán Anh hung ác/
"Còn không mau xéo đi!" Quán Anh phẫn nộ rống lên:
Đám trẻ con khốn kiếp tức thì chạy sạch.
Lữ Thích Chi đau xót nhìn phủ đệ tan nát, ngẩng đầu lên vừa vặn đối diện với Quán Anh, sắc mặt tức thì cứng đờ, dường như ý thức được điều gì đó.
Quán Anh nhìn hắn chốc lát, chợt cười phá lên:" Kiến Thành hầu không sao chứ? Công tử Trường vô lễ, bệ hạ chuyên môn phái ta tới giải cứu ngài, ngài yên tâm, bệ hạ tuyệt đối sẽ không tha cho công tử Trường!"
Lữ Thích Chi thở phào, nhìn quanh phủ :" Vậy có ích gì, ta dùng bốn năm mới xây lên được tòa phủ này ..."
Hai đứa con của hắn ôm chân Lữ Thích Chi khóc lớn, Lữ Thích Chi càng phẫn nộ:" Buông ra, khóc cái gì?"
Quán Anh cười nhìn bọn họ, chẳng nói gì cả, đợi hắn xoay người qua, Quán A hết sức tội nghiệp đứng bên, thế là nụ cười trên mặt hắn cũng biến mất.
"Ngươi về ngay cho ta !!" Quán Anh rống lên, rồi xấu hổ nói với Lữ Thích Chi:" Ta nhất định sẽ không tha cho nó ..."