Chương 157: Mọi người đều không nhìn thấy ta sao.
Thấy Lưu Như Ý tới, Lưu Doanh kết thúc hội đàm, tiễn biệt quần thần rồi kéo Lưu Như Ý tới bên cạnh mình:" Không phải nói đã xuất phát rồi à, sao thế, không nỡ rời trẫm à?"
Lưu Như Ý đau khổ nói:" Thần đang định rời đi nhưng bị thị trung ngăn lại, nói là có chiếu lệnh, không cho thần rời thành."
"Hả? Trẫm có hạ chiếu đâu." Lưu Doanh đang nói thì chợt ý thức được điều gì, sắc mặt liền trở nên khó coi:
"Như Ý, mấy ngày này tạm thời ở cùng trẫm, trẫm tiễn đệ đi."
"Huynh trưởng, đệ biết bà ấy tội cực ác, xin huynh trưởng cứu bà ấy." Lưu Như Ý ôm mặt khóc:
Lưu Doanh nắm vai hắn:" Đừng khóc, có trẫm ở đây, yên tâm đi,"
Vỗ về đệ đệ xong, Lưu Doanh quyết định đi tìm thái hậu.
Khi hắn tới Tiêu Phòng Điện, nhìn thấy Lữ hậu cầm gậy gỗ đang đánh mông Lưu Trường, Lưu Trường gào khóc làm Lưu Doanh nhớ tới a phụ, bất giác ngẩn ra.
"Huynh trưởng! Cứu đệ với!"
Tới tận khi Lưu Trường hô to, Lưu Doanh mới sực tỉnh, vội vàng chạy tới kéo thằng nhóc đó lên, giấu ở sau lưng:" Mẫu hậu, vì sao lại đánh đệ ấy?"
Lữ hậu nghiến răng, phẫn nộ nói:" Thằng nhãi này thật không phải là người, dám trêu ghẹo thục nữ."
Lưu Doanh giật nảy mình:" Trường đệ còn nhỏ thế, sao có thể ..."
"Lư Quán vừa tới, nói thằng nhãi này gửi ngọc bội và thư tín cho nữ nhi của ông ấy, ước hẹn sẽ cưới nữ nhi của ông ấy."
"Ha ha ha, chẳng qua là hành vi trẻ con, a mẫu cần gì phải giận."
"Sau đó Tào tướng tới, cầm ngọc bội giống y hệt tới, không ngờ nó tặng ngọc bội và lời nhắn cho Tào Xu.
"Chuyện này ... Đệ ấy còn nhỏ …"
"Chu Bột cũng tới, nữ nhi của ông ấy tháng sau thành thân mà nó cũng không bỏ qua! Chưa hết ..."
"Được rồi, a mẫu không cần nói nữa, đưa gậy gỗ cho con." Lưu Doanh nhận lấy gậy gỗ trong tay Lữ hậu, quay đầu nhìn Lưu Trường:" Thằng nhãi này, không quản giáo là không được, mấy xá nhân của nó không trông coi được nó, trẫm phải an bài một người làm nó sợ."
"Á ~~~~"
Lưu Doanh đang đánh mắng, chợt nhớ ra mục đích mình tới đây, lại nói:" A mẫu, các đại thần nói, sau khi hoàng đế đăng cơ, chư hầu vương không thể ở lại hoàng cũng lâu, trẫm chuẩn bị để Triệu vương sớm về nước.
Lữ hậu nheo mắt nói:" Bệ hạ biết đạo lý này thì tốt quá, Lương vương, Hàn vương, Ngô vương cũng nên về nước rồi. "
"Còn có Đường vương ta cũng nên đi rồi." Lưu Trường phẫn uất xoa mông nhảy chen vào:
Nghe câu này của Lữ hậu, Lưu Doanh vội đứng lên, nói:" Tứ đệ, ngũ đệ, lục đệ đều còn nhỏ, sao có thể vội đuổi các đệ ấy đi như thế? Nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao?"
"Không sao đâu huynh trưởng, huynh đừng lo, Như Ý còn không sao, bọn đệ làm sao được chứ?" Lưu Trường lại nói:
"Ồ, Như Ý là vương, còn mấy đệ đệ khác của ngươi chẳng lẽ không phải sao? Nay ngươi là hoàng đế rồi, muốn làm cái gì, tự mình hạ lệnh là được, sao cần tìm tới ta?" Lữ hậu lạnh lùng nói:
Lưu Doanh cúi đầu nói:" Con muốn để Thích phu nhân và Triệu vương đi cùng nhau."
"Nữ nhân ngu xuẩn đó ta nhìn thấy là đau đầu, nghe tới tên là buồn nôn, đưa đi nước Triệu cũng tốt, để ả tự sinh tự diệt." Lữ hậu cười nhạt:
Lưu Trường tức giận:" Hả, cho đi cùng, ả từng làm gì với huynh, huynh còn nhớ không, vậy mà thả ả đi à? ... Này, con đang nói đấy, mọi người có nghe thấy không?"
"A mẫu, Thích phu nhân đã bị trừng phạt rồi, nay a phụ không còn nữa, xin người thả bà ấy ra, để bà ấy theo Như Ý về nước Triệu đi." Lưu Doanh cúi người khấu bái:
"Ca! A mẫu! Còn bị câm hay mọi người bị điếc thế?" Lưu Trường nhảy lên xua xua tay:
Lữ hậu nhìn Lưu Doanh cười lạnh:" Đại sự thiên hạ nhiều như thế, ngươi mỗi ngày không đọc hết tấu chương, vậy mà lại còn rảnh rỗi làm việc này à?"
"A mẫu, trẫm ..."
""Ngươi như thế, sao làm được hoàng đế?" Lữ hậu nói rồi xoay người vào phòng trong, không nhìn Lưu Doanh thêm cái nào:
Lưu Doanh từ từ đứng dậy, thấy Lữ hậu đã khuất bóng, biết không còn cách nào, đành rời đi.
Lưu Trường mặt hầm hầm đi theo Lữ hậu:" Các người không ngờ đều lờ quả nhân đi! Thực sự quá vô lễ."
Lữ hậu tiếp tục lờ nó.
Lưu Trường không bỏ cuộc, nó bò vào lòng Lữ hậu, ngước mắt lên nhìn bà:" A mẫu, hay là người thả Thích phu nhân đi ... Trước kia a mẫu nói với con, con là tấm lá chắn của thiên tử, tương lai sẽ thủ nước Đường, chống Hung Nô ... Người nghĩ mà xem, nay trong số các hoàng tử, Như Ý gần con nhất."
"Cái tên đó mặc dù trông xấu xí, giọng như vịt, dáng người thấp, đầu óc ngu ngốc, tính cách ác liệt. Nhưng hắn làm ở nước Triệu không tệ, sau này con kháng cự Hung Nô, hắn có thể làm trợ lực cho con. Huống hồ nay bệ hạ tới cầu xin, nếu bệ hạ có thể đưa Thích phu nhân về với hắn, hắn càng tôn kính bệ hạ, sẽ thành tấm lá chắn giống con."
"A mẫu từng nói với con, trước đại sự thiên hạ, ân oán cá nhân căn bản không là cái gì."
"Nay không phải như thế sao?"
Lữ hầu cúi xuống vuốt má Lưu Trường:" Không ngờ ta còn có thể nghe những lời này từ con."
"A mẫu thực sự vẫn coi thường con." Lưu Trường phụng phịu:" Mấy năm qua con theo học danh sư vô số, có Cái công, Trương công, Hoài Âm hầu, Tiêu tướng, Lưu hầu dạy bảo, càng làm bạn với quần hiền. Sao a mẫu vẫn coi con như trẻ con?"
Lữ hậu nghiêm mặt nói:" Thích phu nhân, ta không giết không vui, huống hồ nếu để ả về nước Triệu, ả nhất định sẽ xúi bẩy Triệu vương mưu phản."
"Ha ha ha, mưu phản ạ? Ả mà cũng có bản lĩnh đó sao? Nay Triệu tướng chính là Chu Xương, cái lão già đó quật cường như trâu, trước kia a phụ còn sợ ông ta. Một ả Thích phu nhân thì làm được gì? Nếu ả dám xúi bẩy Triệu vương, ngay hôm sau Chu Xương đã bắt giam ả rồi."
Nghe Lưu Trường nói vậy, Lữ hậu nhất thời cũng chần chừ.
Còn phía Như Ý, mãi không có câu trả lời, tâm tình mỗi lúc một bất an, Bàng Cối nói:" Nay trong hoàng cung, cứu được đại vương trừ thiên tử chỉ có Đương vương nữa thôi, đại vương vì sao không đi tìm Đường vương?"
Lưu Như Ý lắc đầu, kiên quyết nói:" Trường đệ còn nhỏ, ta không muốn nó liên lụy vào."
"Đại vương, Đường vương thông minh cơ trí, lại được thái hậu sủng ái."
"Không cần nói nhiều nữa, đây là chuyện của ta, tuyệt đối không thể để Trường đệ biết."
Bàng Cối thở dài:" Đại vương trọng tình, chỉ là thiên tử quá lương thiện, đại vương phải giữ mình ra sao?"
Lưu Như Ý thấy Bàng Cối cúi đầu trầm tư, cảnh cáo:" Nếu Bàng công giấu ta đi tìm Trường đệ, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngài."
"Thần không dám."
"Nếu lần này ta không thể thoát được đại họa, Bàng công có thể thỉnh tội với thái hậu, rồi tự tiến cử làm xá nhân của Đường vương."
"Đại vương đối với thần ơn nặng, nếu đại vương xảy ra chuyện gì, thần sẽ cùng đại vương lên đường."
Khi bọn họ đang bàn bạc, chợt có cận thị đi vào mang theo chiếu lệnh của thiên tử.
Như Ý quỳ dưới đất, nghe cận thị tuyên đọc chiếu lệnh, nội dung chiếu lệnh rất đơn giản, đó là cho Lưu Như Ý về nước Triệu, không cần tiếp tục ở lại Trường An nữa.
Nghe chiếu lệnh này, Như Ý cung kính nhận lệnh, nhưng trong mắt vẫn còn rất lo lắng.
Bàng Cối mừng rỡ nói:" Đây nhất định là công lao của bệ hạ, nếu đã cho đại vương đi, vậy Thích phu nhân tất nhiên cũng không bị hại ... Đại vương có thể yên tâm rồi."
"Vì sao?"
"Nếu muốn làm hại Thích phu nhân thì sẽ không để đại vương đi, mà phải xử tử đại vương trước rồi mới ra tay với Thích phu nhân, giờ đại vương về nước, sao còn ra tay với Thích phu nhân chứ, chẳng lẽ không sợ đại vương oán hận."
Lưu Như Ý thấy phải vội dẫn Bàng Cối tới bái tạ thiên tử.