Chương 158: Tranh chấp.
Có thể nhìn ra, bản thân Lưu Doanh còn kinh ngạc, trước khi Lữ hậu phái người tới, hắn còn tường lời của mình không có tác dụng cơ. Có điều nhìn thấy Lưu Như Ý vui vẻ như vậy, tâm tình hắn cũng không tệ. Lưu Như Ý mấy lần bái tạ đều bị Lưu Doanh đỡ lên:" Trẫm với ngươi là huynh đệ, không cần như thế, trong số các hoàng tử, ngươi là đệ đệ hiểu chuyện nhất của trẫm."
"Không như cái thằng nhóc Trường, ngươi không biết, khi trẫm tới Tiêu Phòng Điện, a mẫu đang đánh nó ... Trong vòng một ngày nó gửi thư tỏ tình và ngọc bội với sáu nữ tử, mà người nhỏ nhất cũng bằng ngươi đấy ... Thực sự không ra làm sao. Trẫm quyết định sau này phải thay a phụ quản giáo nó thật tốt."
"Còn có chuyện như thế à?" Lưu Như Ý bật cười:" Vậy huynh trưởng không được nương tay, thằng nhãi đó giảo hoạt lắm, ngàn vạn lần đừng để nó lừa. Tốt nhất là cách vài ngày lại đánh một trận ... Không cần hỏi lý do, cứ ba ngày đánh một trận, đảm bảo không oan."
Hai người cùng nhau than phiền về đứa đệ đệ không ra sao, Bàng Cối thì lại nhíu mày trầm tư, ông ta nhìn ra, hoàng đế cũng rất bất ngờ về chuyện này, vậy chuyện khả năng không do hoàng đế làm.
Có điều lúc này đó không phải việc quan trọng, cứ rời khỏi Trường An đã rồi hẵng hay
Lưu Doanh nhỏ giọng nói:" Thích phu nhân đã được đón ra ngoài thành, đệ lên đường đón theo, chớ làm ầm ĩ."
Lưu Như Ý càng cảm kích, lệ nóng tràn mi, Lưu Doanh đỡ hắn, không cho hắn quỳ lạy.
Lưu Như Ý bấy giờ mới chính thức cáo biệt, ngồi lên xa giá, lần nữa chuẩn bị rời đi.
Khi xa giá của Triệu vương tới cổng thành thì ở đằng xa đột nhiên có một chiếc chiến xa chạy tới như bay, chiến xa rất nhỏ, kéo xe cũng là một con ngựa non.
"Hạ Hầu Táo! Giữ vững vào! Giữ vững!"
Chiếc chiến xa thiếu chút nữa đâm vào xa giá, đợi chiến xa dừng lại, Lưu Trường ở trên xe kiêu ngạo nhìn Lưu Như Ý, nói to:" Về phong quốc, nhớ tích trữ lương thảo, tương lai ta đích thân tới lấy. Ta sẽ thường đem Như Ý ..."
Thế nhưng nó chỉ nói được một nửa, con ngựa hí lên, kéo chiến xa chạy mất, Lưu Trường thiếu chút nữa bị hất văng, tóm chặt chiến xa, rống lớn:" Hạ Hầu Táo, ngươi làm cái gì thế hả? Quả nhân còn chưa nói xong ..."
Lưu Như Ý cười ha hả nhìn chiến xa chạy xiêu vẹo đi xa, lắc đầu mắng:" Thằng nhãi này!"
"Đại vương có đệ đệ tốt, nếu cao tổ phụ của thần còn, nhất định thành vong niên chi giao với Đường vương. Cao tổ phụ khi còn sống thích nhất là chơi với trẻ con."
Lưu Như Ý kinh ngạc đánh giá Bàng Cối:" Bàng công từng thấy cao tổ phụ à?"
"Thấy, cao tổ phụ của thần thọ lắm."
.......... .................
Khi ba vị xá nhân thở hồng hộc tìm được đại vương của họ thì quả nhiên chiến xa bị lật rồi.
Hạ Hầu Táo ở bên ủy khuất nói:" Ngựa bị kinh sợ ... Không liên quan tới thần."
Lưu Trường ôm mông mắng:" Còn để ngươi đánh xe, nãi công không còn tên là Trường nữa! Ta thà để Tiêu Diên đánh xe còn hơn là ngươi."
Ba vị xá nhân đỡ Đường vương lên, rồi lại giúp đỡ chiến xa.
"Đại vương ... Mau về hoàng cung đi, chuyện ngài leo tường thành bị thái hậu phát hiện rồi."
Lưu Trường thở dài:" Ta chỉ muốn đi xem thân binh của mình, vậy mà thế cũng không cho."
"Nghe nói thái úy đang thao luyện thân binh cho đại vương."
"Thao luyện cái rắm, nam bắc quân vốn là tinh nhuệ thiên hạ, 500 người này của ta càng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, còn cần thao luyện sao? Chẳng qua là a mẫu sợ ta mang số thân binh này đi khoe khoang, gây chú ý, nên an bài họ ở ngoài thành."
Lưu Trường phủi bụi trên người, sau đó nhìn Trần Mãi :" Mãi, lát nữa theo ta về hoàng cung. A mẫu ta thích ngươi nhất, có ngươi, biết đâu ta bị đánh ít đi vài cái ... Ta không thể bị đánh thêm nữa, thời gian qua bị đánh quá nhiều rồi. Huynh trưởng cũng thật là, làm hoàng đế một cái liền bắt đầu đánh ta, sớm biết thế này trước kia a phụ hỏi ta nhân tuyển thái tử, ta không nên tiến cử huynh ấy."
Lưu Trường nói một tràng, chợt ý thức được điều gì, hỏi:" Lữ Lộc và Lữ Chủng đâu?"
Phàn Kháng có chút bất mãn nói:" Bọn chúng không ra ngoài được, hôm qua thần tìm bọn chúng, bọn chúng khóc nói, a phụ bọn chúng không cho bọn chúng chơi với đại vương nữa."
Chu Thắng Chi vội nói:" Đại vương, thực ra không có bọn chúng càng tốt, mỗi lần ăn quả, bọn chúng đều hái ít nhất, ăn nhiều nhất."
"Ài, vị cữu phụ này của quả nhân, lớn vậy rồi còn chấp với trẻ con." Lưu Trường lắc đầu:
Loan Bố nhắc :" Thái hậu đang đợi đại vương."
"Sợ cái gì? Về sớm cũng ăn đòn, về muộn cũng ăn đòn. Loan Bố, ta muốn đi xem thân binh của mình, ngươi có cách gì không?"
Khi Lưu Trường đang nghĩ cách làm sao leo tường thành ra ngoài thì Lữ hậu và Lưu Doanh lại lần nữa có tranh chấp.
Lưu Doanh cũng không rõ rốt cuộc là vì sao, trước kia a phụ và a mẫu suốt ngày cãi nhau, nay a phụ không còn, vì sao trong hoàng cũng không cách nào yên bình.
Lần này tranh cãi, nguyên nhân chủ yếu là vì cữu phụ Lữ Trạch của Lưu Doanh.
Lữ hậu muốn truy phong Lữ Trạch làm vương.
Bản thân Lưu Doanh thì không có ý kiến gì cả, khi Lữ Trạch còn vô cùng yêu thương hắn, luôn bế hắn, còn thân cận hơn a phụ.
Nhưng quần thần ý kiến rất lớn.
Phản đối mạnh nhất là An Quốc hầu Vương Lăng, Vương Lăng chính là vị đại thần đã cứu Trương Thương, ông ta rất được Lưu Bang tin tưởng, trước khi Lưu Bang qua đời từng nói với Lữ hậu có thể để ông ta làm thừa tướng sau Tào Tham.
Vị đại thần này biết suy nghĩ của Lữ hậu thì vô cùng tức giận.
"Trước kia thái tổ hoàng đế giết ngựa trắng lập lời thề, không phải họ Lưu mà phong vương, thiên hạ cùng đánh! Nay thái tổ hoàng đế vừa mới giá băng, bệ hạ sao có thể đi đầu phá hỏng minh ước?"
Vương Lăng trực tiếp dùng Lưu Bang ép Lưu Doanh, Lưu Doanh không dám phản đối, còn các quần thần khác, thấy Vương Lăng la hét, không ít người đứng về phía Vương Lăng. Biểu thị, truy phong thì được, nhưng phong vương thì không thể.
Lưu Doanh không thuyết phục được những quần thần đó, đành đi tìm Lữ hậu.
Mà thái độ của Lữ hậu càng thêm kiên quyết, công lao của huynh trưởng ta vì sao không thể phong vương? Ta ngay cả trưởng tử của huynh ấy cũng không giữ được, còn không thể phong vương à? Huynh ấy đã không còn nữa, vì sao không thể?
Lưu Doanh bị kẹp giữa quần thần và thái hậu, trái phải đều khó.
Hai bên đều bức bách hắn, muốn hắn sớm ra quyết định, bản thân Lưu Doanh căn bản không thể quyết định, trốn trong Tuyên Thất Điện, sợ gặp người khác.
Cuối cùng khi đám người Vương Lăng mang minh ước của thái tổ cùng tới Tuyên Thất Điện, Lưu Doanh ngả về phía các đại thần, hắn truy phong cữu phụ, thụy hiệu là Lệnh Vũ, Chu Lữ hầu cũng biến thành Chu Lữ Lệnh Vũ hầu.
Chẳng có khác biệt gì thực tế, điều này làm Lữ hậu vô cùng bất mãn, nhiều ngày ngăn thiên tử ngoài Tiêu Phòng Điện, không chịu gặp.
Khi Lưu Trường ngâm nga tiểu khúc ngẩng cao đầu, hiên ngang đi tới cổng Tiêu Phòng Điện, liền thấy thiên tử đang quỳ ở ngoài cửa điện.
"Huynh trưởng?? Huynh ở đây làm gì thế?" Lưu Trường tròn mắt ngạc nhiên, sao làm hoàng đế rồi mà chẳng thay đổi gì cả:
"Trường đệ tới à ..." Lưu Doanh cười đắng chát, lắc đầu không đáp:
"Tới bái kiến a mẫu hả? Đi nào, chúng ta cùng bái kiến."
Lưu Trường nói to, đỡ huynh trưởng lên, dẫn tay hắn đi vào trong Tiêu Phòng Điện:
Cận thị ở cổng điện vội đi tới:" Đại vương, thái hậu có lệnh, thân thể không khỏe, đại vương có thể vào, bệ hạ xin về cho."
"Hả, a mẫu không khỏe à? Vậy càng phải đi thăm ... Đi nào." Lưu Trường kéo Lưu Doanh tiếp tục tiến lên:
Hai cận thị hết sức miễn cưỡng ngăn trước mặt bọn họ:" Đại vương, chớ làm khó bọn tiểu nhân ..."
"Làm khó các ngươi à? Biết điều thì xéo cho nãi công! Cẩn thận ta nấu các ngươi!!"
"Đại vương!"