Chương 159: Ai cũng không thoát.
Thấy bọn họ dứt khoát chắn trước mặt, Lưu Trường nổi giận, thình lình rút bội kiếm của huynh trưởng chém xuống. Lưu Doanh cả kinh chộp lấy cánh tay của Lưu Trường, kiếm lệch đi, chém rách áo trên của cận thị, thiếu chút nữa thì rạch bụng hắn. Cận thị kia toàn thân run rẩy lùi sang bên, nhất thời đứng không vững ngã oạch một cái, sợ lặng người.
"Nhãi con, sao dám coi mạng người như cỏ rác?" Lưu Doanh tức điên mắng:
"Ha ha ha, huynh trưởng tức cái gì, đệ theo Cái công học kiếm pháp hơn mười năm, nếu thực sự muốn lấy mạng hắn, huynh không ngăn nổi đâu. Được rồi, muốn mắng đệ thì cũng đợi đệ ăn cơm xong hẵng mắng! Đi thôi."
Lưu Trường kéo Lưu Doanh đi vào Tiêu Phòng Điện.
Đám cận thị run lẩy bẩy theo sau hai người, bất lực nhìn về phía Lữ hậu.
Lữ hậu sắc mặt bình tĩnh, không them nhìn hai đứa con lấy một cái, Lưu Trường quen với chiêu này của a mẫu rồi, nhào tới bên cạnh ôm bà, lấy cái đầu tròn dũi vào người:" A mẫu, cận thị của a mẫu khinh người quá lắm, không ngờ dám ngăn con, không cho con vào Tiêu Phòng Điện. Nói một câu không vừa ý lại còn muốn ra tay đánh con, nếu không phải con học kiếm pháp thì đã thiệt thòi lớn rồi .... A mẫu giúp con giết bọn chúng đi."
"A, bây giờ nói dối mỗi lúc một trơn tru rồi đấy."
Hai cận thị sắc mặt càng nhợt nhạt, tuyệt vọng rồi.
Lữ hậu quay sang nhìn hai cận thị đã nhắm mắt chờ chết:" Các ngươi không trông được cửa, vốn nên xử tử các ngươi ... Lần này tha cho các ngươi, ra ngoài đi."
"Đa tạ thái hậu."
Hai người dập đầu bái tạ, rồi mới rời Tiêu Phòng Điện.
Đợi bọn họ đi rồi, Lữ hậu khinh thường nói:" Trong mắt con, ta là người tàn bạo như thế à? Còn muốn bày kế để bảo vệ hai tên cận thị đó?"
"Hả? A mẫu nói cái gì thế? Con chẳng hiểu." Lưu Trương mở to đôi mắt hoang mang, chớp chớp rất vô tội.
Lưu Doanh đứng ở bên xoa xoa tay, mãi không dám nói gì, rất hâm mộ đệ đệ trước mặt a mẫu vẫn thoải mái hành xử theo bản tính.
Lưu Trường gọi cung nữ ở xa :" Đi làm ít thức ăn, ba mẹ con ta đều đói rồi.
Lữ hậu không ngăn cản, chỉ là không thèm nhìn Lưu Doanh.
"A mẫu, huynh trưởng chọc giận người à? Được, a mẫu đợi chút, con đi lấy gậy cho a mẫu." Lưu Trường rất nhanh lấy gậy gỗ ra, đặt vào tay Lữ hậu, chỉ Lưu Doanh.
"Hiện hắn là hoàng đế rồi, ta làm sao dám mắng hắn." Lữ hậu ném gậy gỗ đi:
Lưu Doanh bái lạy :" Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu ... Trước kia phụ hoàng vẫn còn, còn không dám bất kính với đại phụ đại mẫu, nhi thần sao dám bất kính với mẫu hậu."
"Ngươi còn mặt nói nhắc tới a phụ ngươi à? A phụ ngươi chưa bao giờ bị quần thần tác động. Thời gian qua, bất kể quần thần tấu lên cái gì, ngươi đều phê chuẩn ... Ta và a phụ ngươi sao lại có đứa nhi tử như ngươi." Trong mắt Lữ hậu chỉ toàn là thất vọng, không sao che giấu được:
Lưu Doanh nghiêm túc nói:" A mẫu, lời của quần thần, trẫm đều qua phân biệt, thứ họ tấu lên đều là chuyện lợi nước lợi dân, trẫm sao dám không nghe?"
"Được rồi, ăn cơm trước đã ..."
Nhìn cơm nước được đưa lên, Lưu Trường hô to, lập tức cúi đầu bới cơm, thi thoảng lấy trộm thị từ chỗ ca ca và a mẫu, hai người kia không tranh chấp nữa, cùng ăn cơm.
"Chúng ta lâu lắm rồi không ăn cơm cùng nhau ... À, huynh trưởng, đệ muốn đi xem thân binh của mình, chỉ đi xem một lần thôi, được không?"
"Không được!" Cả thái hậu lẫn thiên tử đều cùng quát lên
Lưu Trường tủi thân cúi đầu:" Không được thì không được, quát con làm cái gì?"
"Trường đệ, chuyện thân binh của đệ, quần thần sớm đã bất mãn, Tào tướng mấy lần dâng tấu, trẫm vẫn nghĩ cách giữ lại cho đệ, nhưng đệ không được hành xử quá phô trương."
"Quần thần? Lại là tên Tào tặc, đợi ông ta già, xem đệ có nhổ từng sợi râu của ông ta không?" Lưu Trường mắng:
Chát!
Lần này là Lữ hậu bớp gáy nó một phát:" Không được bất kính với Tào tướng! Ăn cơm của con đi."
Lưu Trường nhỏ giọng lẩm bẩm, tiếp tục ăn.
" A mẫu, Tào tướng hỏi kế Tiêu tướng, quyết định thực hành bộ Hán, giảm thiểu rất nhiều nhục hình tàn nhẫn, So với Tần luật thì đơn giản hơn nhiều ... Người thấy chuyện này thế nào?" Lưu Doanh lên tiếng hỏi:
Lữ hậu còn chưa trả lời, Lưu Trường đã ngẩng đầu lên, đầy trông đợi hỏi:" Tân luật của huynh có cho phóng xe trong thành không?"
Lữ hậu trầm ngâm chốc lát, nói:" Được, Tần luật quá khắc nghiệt, từ ăn ở đi lại đều bị hạn chế, đó là vì nước Tần muốn dùng chiến tranh để hoàn thành đại nhất thống. Nay thiên hạ nhất thống, không khôn cần triệu tập bách tính đi đánh nhau bất kỳ lúc nào nữa, có thể thực hiện tân luật..."
Hai người bàn bạc đại sự, rất nhanh quay lại như trước kia, dường như đã quên đi chuyện không vui lúc trước.
Ăn cơm xong, Lưu Trường đắc ý xoa bụng, nghênh ngang tới Thiên Lộc các!
"Ngũ ca!" Lưu Trường vui vẻ năm tay Lưu Khôi :" Chúc mừng ngũ ca!"
"Trong lúc để tang không được chúc mừng." Lưu Khôi cẩn thận dặn dò Lưu Trường nhớ lễ nghi trong thời gian để tang:" Đệ muốn nói gì?"
"Ngũ ca, đệ nghe nói Công Thượng Bất Hại tới nước Lương làm tướng. Thế là nước Lương văn có Công Thượng Bất Hại, võ có Vệ Khư, ngũ ca nhân tài lớp lớp, không như nước Đường .... Nước Đường đệ bách tính khổ lắm, chỉ có một mình Trương Thương vất vả chống đỡ ... Cũng không ai giúp, bốn phía là kẻ địch, nhưng không có một tướng quân hợp cách."
"Đệ muốn Vệ Khư hay Công Thượng Bất Hại?"
"Ngũ ca nói gì thế? Sao đệ có thể cướp văn võ đại thần của huynh ... Chỉ là đệ nghe Loan Bố nói, nước Lương có rất nhiều mãnh tướng. Năm xưa đều theo Bành Việt đánh Hạng Vũ, vì Bành Việt mà bị bãi miễn cầm tù .... Ngũ ca, nước Đường đệ thiếu nhất là những nhân tài như thế, có thể đem họ cho đệ không?"
"Trường đệ, không phải ta không cho đệ, đệ muốn gì ta cũng có thể cho. Nhưng những người này đa phần thân cận với Bành Việt, chỉ sợ lòng sinh ý đồ không tốt, tương lai sẽ hại đệ."
"Hại đệ à, huynh trưởng quá lo rồi, huynh trưởng không biết đệ và Bành Viên có giao tình, trước kia từng cùng Bành Việt ăn tiệc, chỉ vài câu nói đã ông ấy chấn kinh, gọi đệ là cao hiền. Tới nay ông ta viết thư cho a mẫu vẫn còn nhắc tới đệ."
Lưu Trường cười ngốc nghếch:" Huống hồ xá nhân của đệ Loan Bố vốn là thái phó nước Lương, rất thân với Bành Việt, hắn cũng đâu có hại đệ."
Lưu Khôi gật đầu:" Nếu đã thế ... Được, ta viết thư cho Công Thượng Bất Hạ, để ông ấy đưa người tới nước Đường."
"Đa tạ ngũ ca." Lưu Trường tìm kiếm chốc lát, rốt cuộc tìm thấy Lưu Hữu:" Chúc ... À, lục ca khỏe chứ?"
Lưu Hữu nhỏ giọng hỏi :" Trường đệ có chuyện gì?"
Lưu Hữu thậm chí còn không dám nhìn đệ đệ, giọng cũng cực nhỏ, muốn nghe được phải lắng nghe rất kỹ.
"À, đệ nghe nói nước Ngô nhân tài lớp lớp, trước kia có rất nhiều mãnh tướng đi theo Anh Bố tác chiến ..."
"Được, ta viết thư ngay."
Đại khái đây là lần đầu tiên được người khác thỉnh cầu, lần đầu tiên cảm thấy mình quan trọng, toàn thân Lưu Hữu run lên, trên mặt lần thứ hai xuất hiện nụ cười. Lần thứ nhất hắn cười vui vẻ như thế là khi được Lưu Kiến thơm má. Hắn vội vàng viết thư, Lưu Trường ngồi ở bên, Lưu Trường cao hơn Lưu Hữu rất nhiều, đầu Lưu Hữ chỉ tới vai nó.
Cảm tạ sự khảng khái của Lưu Hữu xong, Lưu Trường cười hì hì ngồi xuống bên Lưu Hằng.
Lưu Hằng đặt sách trong tay xuống, tự tin nói:" Nước Hàn ta trong không có lương thảo, cũng không có chiến mã, càng không có nhiều văn thần, không có mãnh tượng, không có nô lệ, không có nông cụ, không có gì cả .... Trường đệ chuẩn bị làm gì?"
"Huynh trưởng, đệ nghe nói nước Hàn có một cái huyện, tên là Dương Thành, vị trí hiểm yếu, chính là nơi giao tiếp các vùng trong thiên hạ. Nước Đường đệ rất thiếu vật tư, muốn mượn cái cảng này của chỗ huynh, đem thương cổ nước Đường tới đó, tích trữ vật tư, giao dịch với thương cổ các nơi."
Mặt Lưu Hằng lần đầu tiên xuất hiện vẻ kinh ngạc.