Chương 173: Trường An tam tuyệt.
"Ha ha ha, không uổng danh hổ con trong nhà trẫm! Cái thủy xa này thực sự được lắm! Rất được." Lưu Doanh vừa mới tới Tiêu Phòng Điện là mừng rỡ ôm Lưu Trường sống chết không buông: "Nay xung quanh Trường An, đâu cũng thấy thủy xa đệ làm, tốt, rất tốt! Đệ nói đi, muốn được thưởng cái gì, trẫm đều cho."
Cùng với việc thủy xa phát huy được tác dụng, Lưu Doanh vô cùng vui sướng, khiến thằng nhãi con cũng biến thành hổ con.
Lưu Trường hậm hực: "Huynh trưởng cũng học cái xấu rồi."
"Hả? Học cái xấu gì?"
"Bây giờ huynh cũng bắt đầu có chuyện gọi hổ con, không chuyện gì thì nhãi con rồi ... Giờ đệ mới thấy huynh là do a phụ sinh ra ... Trước kia đệ cứ cho rằng huynh được nhặt về."
Lưu Doanh vò đầu Lưu Trường nghiêm túc nói:" Thực ra đệ mới là đứa được nhặt về ấy ... Trẫm còn nhớ rất rõ, ngày hôm đó trời đổ tuyết lớn, mấy người bọn trẫm chuẩn bị rời hoàng cung, đi khao thưởng nam bắc quân, vừa vặn nhìn thấy một đứa bé cực kỳ xấu bị ném bên đường. Bởi vì đứa bé đó quá xấu, không người qua đường nào muốn nhặt lên, a phụ lòng dạ nhân hậu không chê đứa bé xấu xí đó."
"A mẫu!" Lưu Trường hét chói tai chạy tới bên Lữ hậu:
Lữ hậu trừng mắt với Lưu Doanh, quát:" Kệ hắn, hắn mới được nhặt về."
Lưu Doanh lại bật cười.
Tâm tình Lưu Doanh đúng là rất tốt, một mặt là vì hắn sắp có con rồi, mặt khác là tình thế phát triển của Đại Hán dần tốt hơn. Lưu Doanh tất nhiên là nhu nhược, nhưng hắn đối xử với bách tính rất tốt, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, trước sau đưa ra mấy chính sách liên quan tới dân sinh. Bách tính thiên hạ không ai không đội ơn hắn, con người hắn đơn giản, không phô trương lãng phí, có đủ dung thứ với các đại thần.
Khi Tào Tham đề nghị đem rằng núi của hoàng gia chia cho bách tính canh tác, Lưu Doanh đồng ý không chút do dự, hoàn toàn không có suy nghĩ cho Tào Tham vào đại lao đình úy vài ngày.
Hắn lại thi hành tân luật của Tiêu Hà, bỏ đi rất nhiều nhục hình tàn khốc, đồng thời tạo ra một không khí xã hội vô cùng nhẹ nhõm cho bách tính. Bách tính có thể tự do theo đuổi nghề mình thích, tự do tới nơi mình muốn đến, không giống như triều Tần đi đâu phải đăng ký nhập hộ, theo nghề khác còn bị hỏi tội.
"Trường đệ, Y giả đệ muốn trẫm đưa tới nước Đường rồi, còn nữa suy nghĩ này của đệ khá đấy, trẫm cũng chuẩn bị vận dụng ở các vùng, cho các nước học theo ... Trẫm đã giúp đễ lệnh đại hiện các nơi tới Tấn Dương học cung ... Đệ không cần lo nữa."
Lưu Trường nghe vậy tất nhiên là hò reo nhảy nhót.
"Đại ca, huynh đừng có suốt ngày ở Tiêu Phòng điện vậy, rảnh rỗi ở bên đại tầu nhiều hơn ... Đại tẩu có thai, huynh không ở bên cạnh sao được?"
"Đệ đó, còn giáo huấn cả trẫm nữa hả?" Lưu Doanh gõ đầu Lưu Trường, nói:" Tuy trẫm cho đệ rời thành, nhưng nhớ kỹ, không được dẫn thân binh vào thành nữa. Có biết không hả, đệ làm quần thần sợ chết khiếp, bọn họ trên triều nghị không dám nhiều lời, nhưng không ít người muốn cáo lão hoàn hương, muốn rời đi ... Trẫm phải khuyên bảo mãi, họ mới chịu ở lại. Đệ không được làm bừa nữa."
"Còn nữa, đệ không được trộm dê nhà cữu phụ, nhà ông ấy đã mất hơn 20 con dê rồi, đệ trộm tới chỉ còn 3 con thôi .. Cữu phụ tức lắm, đệ muốn ăn thì nói với trẫm là được, sao cứ đi trộm của nhà đó."
Lưu Trường xua tay:" Ài, huynh trưởng không biết rồi, Trường An có tam tuyệt, gà nhà Giáng hầu, quả nhà Hợp Dương hầu, dê nhà Kiến Thành hầu. Ba món đó ăn mãi không chán."
Thời gian trôi qua vèo vèo, tuyết trắng, hoa nở, hè sang, thu tới, cứ như vậy tuần hoàn.
Trường An vẫn náo nhiệt … bước chân Lưu Trường hiện diện khắp nơi.
Lưu Trường tay trái cầm cung, tay phải kéo dây, tay trái thẳng tắp, tay phải không ngừng dồn sức, cây cung kia phát ra từng tiếng kèn kẹn. Nó cắn chặt răng, mắt trợn tròn, tay phải càng ngày càng kéo ra sau, mặt nó ngày một đỏ, hai tay bắt đầu run, cơ bắp trên tay nổi lên. Cung bị kéo tròn như trăng rằm, không ngừng run rẩy, quần hiền xung quanh mở to hai mắt, bịt chặt miệng, không dám nói chuyện.
Pặc.
Lưu Trường thình lình buông tay, mũi tên bay đi như tia chớp, thoáng cái đã bắn xuyên người cỏ cách đó không xa, lại bay thêm một đoạn rồi mới cắp xuống đất.
Chu Thắng Chi hét lớn, kích động chạy tới bên người cỏ, chỉ cái lỗ ở ngực người cỏ hô to:" Đại vương uy vũ.!"
"Đại vương uy vũ!!"
Cả đám nối nhau hô, Lưu Trương kiêu ngạo thu lại cung.
"Thế đã là cái gì? Quả nhân theo Quàn hầu tập cung mã, thời gian trước ta phóng ngựa trong phủ ông ấy, bắn một phát suýt xuyên qua khôi giáp Quán hầu.
Quán A gật đầu:" Đúng là như thế, a phụ sợ lắm, không dám đứng bên bia gỗ nữa."
Lưu Trường phất tay:" Lần này đi săn, quả nhân muốn tham dự với tư cách chư hầu, các ngươi phải chuẩn bị tốt đấy."
"Tiêu Diên, ngươi phụ trách đánh xe cho quả nhân! Chu Á Phu, Phàn Thị Nhân, hai đứa các ngươi thấp, làm tả hữu bên xe."
"Quán A, Chu Kiên, Lữ Trọng, các ngươi phụ trách vận chuyển còn mồi lên xe."
"Hạ Hầu Táo, Trần Mãi, Lữ Lộc, Lư Tha Chi, các ngươi biết cưỡi ngựa, lúc đó thúc ngựa đuổi con mồi cho quả nhân."
Săn thú là một hoạt động quan trọng nhất của Đại Hán, trừ trước thời Tần đã là như thế. Vốn khi Lưu Bang còn, Lưu Trường không được phép đi cùng, nhưng bây giờ nó không còn là công tử, mà là Đại Hán chư hầu vương, căn cứ vào lễ chế, tất nhiên có tư cách theo thiên tử đi săn.
Lưu Trường trước nay luôn mong đợi ngày này tới, vì thế cũng chuẩn bị không ít.
Nó đang dặn dò mọi người, chợt có một hạ nhân đi vào, Lữ Lộc vội đi tới, nói chuyện vài câu với người kia rồi mới tới bên cạnh Lưu Trường:" Đại vương, a phụ bảo người qua đó một chuyến ..."
Bọn chúng hiện đang chơi đùa trong hậu viện của phủ Kiến Thành hầu, khắp Trường An này, phủ của Kiến Thành hầu là lớn nhất. Lưu Trường cầm cung, cười lớn không sợ, bảo Lữ Lộc dẫn đường cho mình. Từ khi a phụ qua đời, cữu phụ đã hơn một năm chưa từng gặp nó.
Lưu Trường biết, ông ta vì chuyện Lữ Đài mà oán hận mình, không chỉ mình, còn bất mãn với cả a mẫu, bây giờ ông ta chẳng tới Tiêu Phòng Điện nữa.
Lữ Thích Chi trông tiều tụy hơn trước kia rất nhiều, không còn mặc giáp nữa, thân hình hơi lom khom, thịt trên mặt cũng ít đi, làm ông ta trông có vẻ bệnh tật. Khi ông ta nhìn thấy Lưu Trường theo Lữ Lộc đi vào, nhất thời ngạc nhiên, thiếu chút nữa không nhận ra đứa do tử này.
Chẳng qua mới chỉ một thời gian không gặp, vậy mà thằng nhãi này đã cao hơn Lữ Lộc một cái đầu, lưng hùm vai gấu, tay cầm cung, hiên ngang đi vào, ngạo nghễ nhìn xung quanh, cứ như một con mãnh hổ đang đi tuần tra lãnh địa của mình, bá khí hiển lộ hẳn ra ngoài
"Cữu phụ!" Lưu Trường cười gọi to, chỉ vài bước đã tới bên cạnh Lữ Thích Chi, ngẩng đầu nhìn ông ta:
Lữ Thích Chi kinh ngạc trong chốc lát:" Thằng nhãi con này ... ngươi sắp cao bằng a mẫu ngươi rồi."
"Ha ha ha cữu phụ, cháu không còn là đứa bé tám chín tuổi nữa, tất nhiên sẽ cao lên!"
Lữ Thích Chi có vẻ sinh ra nỗi buồn vớ, cảm khái :" Nhanh quá ... ta còn nhớ lúc đó ngươi chỉ cao ngang mặt đất thế này này ... thế mà không để ý một cái, ngươi đã cao thế này rồi."