Chương 186: Ta tìm quốc tướng bàn quốc sự.
Cùng lúc ấy, Lưu Trường buồn chán ngồi trước mặt Hàn Tín.
"Sư phụ, chiến lược do sư phụ đưa ra, người do đệ tử kiếm, sao cuối cùng hai chúng ta lại chẳng liên quan gì nữa, bất công quá."
"Ta bảo ngươi đi tìm thừa tướng và Hạ Hầu Anh, ai ngờ hành động của ngươi lớn thế, hết bắc quân lại Nguyệt Thị, còn có các lộ chư hầu ..." Hàn Tín lắc đầu, thằng nhãi này làm gì không được chứ bản lĩnh làm xằng lại rất lợi hại:
Vốn ban đầu ý tưởng của Hàn Tín là một chiến dịch nhỏ, tập trung toàn bộ chiến mã, thành lập một đội kỵ binh tinh nhuệ, dưới tình huống đối phường không có chuẩn bị, tiến hành đột kích, sau đó lại dẫn dụ ... Ai mà ngờ cái thằng nhãi này đi một vòng quanh Trường An, kiếm ra gần mười vạn quân, cả Chu Bột, Phàn Khoái, Quán Anh cũng bị nó lừa vào tròng.
Thậm chí nó lôi kéo cả các nước chư hầu, Nguyệt Thị ở tái ngoại.
Hàn Tín giật cả mình, vội vàng điều chỉnh chiến lược, bố trí lại.
Thằng nhãi này mối quan hệ rất rộng, thoáng cái kéo bao nhiêu người lên thuyền như thế.
"Ta bảo ngươi viết thư khích Mạo Đốn, lúc này chắc là hắn cũng đọc được thư của ngươi rồi."
Lưu Trường cười rách miệng, chuyện này nó tự tin lắm:" Sư phụ cứ yên tâm đi, hắn mà thấy lá thứ đó, nhất định tức tới thất khiếu bốc khói, nói không chừng lửa giận công tâm, bắt đầu tấn công luôn rồi."
Hàn Tín lắc đầu:" Nếu hắn mà dễ mắc bẫy như thế thì hắn đã sớm chết trên thảo nguyên rồi, hắn sẽ dễ dàng nhìn ra phép khích tướng của ngươi."
"Sư phụ, có điều này đệ tử không hiểu."
"Không hiểu cái gì?"
"Chu Bột là người thiện chiến nhất, vì sao người lại để hắn dẫn tinh nhuệ của bắc quân trấn thủ đất Đại? Nơi đó rõ ràng là không có kẻ địch, Hung Nô sẽ tấn công từ Vân Trung Nhạn Môn, hoặc là từ nước Yên. Đất Đại bị hai vùng bao vây, Mạo Đốn tấn công đất Đại, chẳng lẽ không sợ bị vây khốn?"
Hàn Tín mặt đầy khinh thường:" Nếu ngươi mà hiểu được thì đã không ngồi đây học tập ta rồi."
"Nhưng đệ tử không hiểu, sư phụ trước đó nói với đệ tử, khi xuất chinh phải đem quân đội tinh nhuệ nhất phân bố ở hai cánh, giống như hai nắm đấm con người, tả hữu xuất kích. Cố ý thu hút đối phương tấn công ngực, đợi đối phương tới gần, sau đó bao vây tiêu diệt, trực tiếp ôm chặt hắn ... Nhưng lần này lại không giống bình thường sư phụ dạy, sư phụ đang giang hai tay, dùng ngực húc người ta."
"Đợi Chu Bột chiến thắng trở về ta sẽ dạy ngươi." Hàn Tín bình thản nói:
Nghe câu này Lưu Trường càng tức giận:" Chu Bột khốn kiếp, cướp công của ta, đáng lẽ do ta đánh phá Hung Nô, a mẫu cũng thế, vì sao không cho ta ra trận?"
"Ài, cái thằng nhãi này, thái hậu làm thế là bảo vệ ngươi, nếu thắng, công lao là của bệ hạ, nếu thua, thái hậu tự gánh lấy ... Thằng nhãi không biết tốt xấu."
Hàn Tín mắng cho một chập, lại nói:" Huống hồ ngươi bây giờ căn bản không thể chỉ huy một quân, năng lực của ngươi hiện chỉ làm một tên ngũ trưởng còn được."
"Sư phụ, sao khinh thường đệ tử như thế?" Lưu Trường nhảy dựng lên, trợn mắt nhìn:
"Ta khinh thường ngươi đấy, ngươi muốn làm gì?"
"Hì hì hì, không gì cả, sư phụ ngồi lâu có đau vai không, có cần đệ tử bóp cho không?"
Rõ ràng là người vạch kế hoạch cho chiến dịch này, nhưng Lưu Trường lại chẳng thể tham gia vào chiến dịch cụ thể.
500 thân binh của nó tới nước Đường rồi, nghe nói sẽ suất lĩnh sĩ tốt nước Đường trấn thủ tiền tuyến, mà sĩ tốt các nước Triệu Lương Hàn thì tới nước Yên. Chu Bột suất linh đại quân, tọa trấn quận Đại. Bốn người Loan Bố, Trương Bất Nghi, Triệu Bình, Quý Bố đều bị Lữ hậu chưng dụng, lúc này đang bận rộn ở tiền tuyến.
A mẫu và huynh trưởng suốt ngày đọc tấu biểu tới từ các nơi, không ngừng trả lời, đồng thời điều vật tư Trường An tới nước Triệu. Lấy nước Triệu làm trung tâm, lấy cả phương bắc làm chiến trường thảo phạt Hung Nô. Còn Lưu Trường hoàn toàn biến thành cô gia quả nhân.
Tin tức tốt duy nhất chính là tất cả các tướng quân gần như đều ra tiền tuyến, phủ đệ ở Trường An để trống, quần hiền có thể thoải mái tụ tập, bàn luận quốc sự.
"Không được!"
"Thái úy đang khổ chiến ở tiền tuyến, sao chúng ta có thể trộm gà của ông ấy."
"Chúng ta tới nhà Kiến Thành hầu đi, nghe nói ông ấy lại mua một đợt dê."
"Không được!"
"Dê con thì có được bao nhiêu thịt, đợi ông ấy nuôi lớn hẵng trộm."
Quần hiền nghiêm túc bàn bạc đại sự, còn Lưu Trường sắc mặt không dễ coi, chẳng nói một lời.
Chu Thắng Chi cười hì hì ngồi bên Lưu Trường, đưa đồ ăn vặt cho nó:" Đại vương, các tướng quân đều dựa theo chiến lược của người, tấn công Hung Nô, sao đại vương lại không vui?"
"Ài, ngay cả loại hôn quân như Như Ý cũng đi đánh trận, quả nhân lại ngồi đây nghe các ngươi thương lượng đi ăn trộm của nhà ai ... Quả nhân làm sao mà vui được chứ?"
"Đại nhân tuổi còn nhỏ, nhưng đã có thể quyết thắng ngòi ngàn dặm, vì sao vẫn giận?" Trẫn Mãi an ủi:
"Quả nhân không muốn quyết thắng ngoài ngàn dặm, quả nhân muốn tự mình đánh trận." Lưu Trường đấm bàn:
"Đại vương không cần vội, thêm bốn năm năm nữa, đại vương có thể tới phong quốc, tới khi đó bọn thần đi cùng, đánh một trận lớn."
Lưu Trường chỉ còn biết thở dài, nghĩ tới tên khốn Như Ý sau chiến thắng sẽ dương dương đắc ý tiếp nhận ban thưởng, nó hận tới ngứa ngáy răng lợi. Thấy đại vương không vui, quần hiền lần lượt hiến kế, có đứa lấy thịt ra an ủi, có đứa đề xuất phóng xe chơi, có đứa đề xuất ra ngoài thành ... Nhưng bất kể thế nào, Lưu Trường vẫn ỉu xìu xìu.
Đến lúc này, Phàn Kháng đột nhiên nói:" Đại vương, thần nghe nói chiến sự bận rộn, Tào tướng ở bên hoàng cung để có thể vào cung thương lượng đại sự bất kỳ lúc nào ... Ông ấy không ở trong phủ, đại vương không phải luôn nhớ nhung vương phi à? Hay là tới tướng phủ?"
Lưu Trường nổi giận:" Quốc gia đang có chiến sự, há phải là lúc nghĩ tới chuyện nhi nữ tình trường? … Quả nhân tới Tào phủ thương lượng quốc sự với Tào tướng! Các ngươi tiếp tục ở đây đi."
Nhìn Lưu Trường mặt hầm hầm bỏ đi, Phàn Kháng ngẩn ra rất lâu mới quay sang Chu Thắng Chi ở bên cạnh:" Ngươi có thấy đại vương bây giờ nói chuyện ngày một lý lẽ hùng hồn rồi không?"
"Đại vương trước giờ không phải luôn như thế à?"
"Không, trước kia đại vương còn biết che giấu một chút."
"À, vậy có khả năng là bị hai huynh đệ Lữ gia làm hư rồi!"
"Chu Thắng Chi! Quân chó má, hôm nay ta phải phân cao thấp với ngươi!"
Cùng lúc ấy, Lưu Trường đã xuất hiện ở Tào phủ, khi hạ nhân nói Tào tướng không có nhà, Lưu Trường tiếc nuối đề xuất thăm Tào phu nhân. Tiếp đó trà trộn vào Tào phủ, Tào phu nhân khác với Tào tướng, bà rất thích đứa bé ngoan ngoãn này, thường gọi là nữ tế để trêu nó.
"Nào, ăn chút đi ..." Tào phu nhân vui vẻ mang đồ ăn tới cho Lưu Trường, ngồi tán gẫu với nó tới khi nó ăn hết, lại giữ Lưu Trường ở lại trong phủ chơi:
Lưu Trường đương nhiên không từ chối, sau đó nó "đi lạc" tới phòng Tào Xu.
"Tỷ ~~~"
Lưu Trường miệng rất ngọt, làm Tào Xu cười liên hồi.
"Tí tuổi đầu đã biết ăn nói thế này, tương lai không biết làm bao nhiêu cô nương mê mệt." Tào Xu gõ đầu Lưu Trường:
Lưu Trường cười ngốc nghếch, mặt thật thà nói:" Đệ chỉ cần làm tỷ mê mệt là được, người khác không thèm."
"Ta hơn đệ rất nhiều tuổi ..." Tào Xu nắm tay Lưu Trường, nghiêm túc nói:" Trường đệ, đệ còn nhỏ lắm ... Ở trước mặt người ngoài ngàn vạn lần đừng nói thế ... Tuổi ta hơn đệ quá nhiều, đệ hiểu không?"
"Thế thì sao? A phụ đệ cũng hơn a mẫu đệ rất nhiều tuổi, tương lai đệ tới nước Đường, không cần cái gì cả, chỉ cần một mình tỷ! Tỷ đi cùng đệ là được rồi!" Lưu Trường nói cực kỳ dứt khoát:
Tào Xu không nhịn được cười:" Vậy Phàn Khanh thì phải làm sao, còn có ai đó của Lô gia, Chu gia, lại còn ai nữa nhỉ?"
"Khụ khụ, kể nào bôi nhọ quả nhân? Kẻ nào? Quả nhân nhất định không bỏ qua cho hắn!"
"A phụ ta nói đấy." Tào Xu cười khúc khích:
"Ặc ... Tào tướng quốc sự bận rộn, nhớ sai nói nhầm cũng là điều có thể hiểu được thôi." Lưu Trường rộng lượng bỏ qua:
Tào Xu tủm tỉm cười nói:" A phụ hôm nay sẽ về sớm, khi đó Trường đệ trực tiếp hỏi người là được rồi."
"Hả?" Lưu Trường khiếp vía, vội nói:" Nước Đường đang đánh trận, quả nhân đi xử lý quốc sự, tỷ, ta sẽ còn tìm tỷ."
Nhìn Lưu Trường chạy một mạch không quay đầu lại, Tào Xu ngửa mặt cười to.