Chương 204: Của ta, tất cả là của ta..
Lưu Phì giải quyết xong tâm sự lớn trong lòng, rốt cuộc cũng thở phào, đứng dậy cáo biệt Lữ hậu rời đi, vừa mới ra khỏi Tiêu Phòng Điện, ngay phía trước gặp ngay Lưu Trường đi tới.
"Đại ca." Lưu Trường hô to, nhào vào lòng Lưu Phì, cười toe toét, cười rất sáng lạn:" Nghe nói đại ca muốn tặng đệ một quận, đệ ngại lắm. Đệ thân là ấu đệ, đáng lẽ phải tặng quà cho huynh trưởng, sao lại nhận quà của huynh được."
Lưu Phì bật cười:" Vậy ta không tặng nữa, đệ tặng ta một quận đi."
Lưu Trường đổi giọng ngay:" Huynh trưởng có nghe câu, trưởng giả ban, không được từ chối! Huynh trưởng đã tặng, nếu đệ không nhận, há chẳng phải coi thường huynh trưởng. Huống hồ nước Đường đệ là nơi xa xôi nghèo khó, căn bản chẳng lấy nổi một quận tặng người khác."
Lưu Phì chịu thua thằng nhãi này, mắng:" Thằng nhãi này, nói lắm thế, ta làm sao thực sự đòi đất của đệ được."
Lúc này tâm tình của Lưu Trường cực tốt, dù bị mắng vẫn cứ cười:" Huynh trưởng, định cho đệ quận nào?"
"Đệ muốn quận nào?"
"Tề Quận!"
"Nếu cho đệ Tề Quận thì ta đi đâu mà ở?"
"Đệ có thể xây cho đại ca một tòa vương cung ở Hàm Đan."
"Tề Quận không được, đổi cái khác đi, quận Tế Bắc được không?"
Lưu Trường trầm tư chốc lát:" Quận Tế Bắc đúng là cách chỗ đệ rất gần, thuyền dễ dàng tới nơi, chỉ là quận Tế Bắc nhân khẩu quá ít."
"Quận Giao Đông thì sao?"
"Quận Giao Đông nhân khẩu rất nhiều, chỉ là cách nước Đường xa qua, thuyền phải đi quá lâu, cũng không ổn, đệ có một suy nghĩ!"
Lưu Phì tò mò:" Suy nghĩ gì?"
Lưu Trường kích động nói:" Huynh trưởng cho đệ cả quận Tề Bắc lẫn Giao Đông là được rồi mà!"
"Trước kia Tần vương cũng không dám đòi như thế, đệ còn tham lam hơn bạo Tần, sao đệ không xin hết các quận trừ Tề Quận đi."
Lưu Trường mừng rỡ:" Giao hẹn vậy nhé!"
"Ta .." Lưu Phì cúi xuống, chuẩn bị cời giày ra:
Lưu Trường tức thì bỏ chạy, chạy rất xa rồi, nó lại kêu lên:" Nếu đại ca không nỡ cho đệ, vậy thì cho quận Tế Bắc đi, nhưng phải thêm ít nhân khẩu, lương thực, làm ít đồ sắt ..."
Thấy Lưu Phì đã cầm hài lên, Lưu Trường không dám nói thêm nữa, xoay người chạy ngay, chớp mắt đã biến mất dạng.
Trong Chu phủ, quần hiền đông đủ, lớn bé tụ tập.
Quần hiền ăn tưng bừng, duy chỉ có Lưu Trường là vẽ gì đó trên mặt đất, miệng lẩm bẩm luôn mồm, thi thoảng lại còn cười. Chu Thắng Chi len lén đi tới bên cạnh Lưu Trường, nhìn mặt đất, chỉ thấy Lưu Trường vẽ mấy đường dài trên mặt đất, hắn căn bản không hiểu đây là cái gì, nghi hoặc hỏi:" Đại vương đang làm cái gì thế?"
Lưu Trường ưỡn ngực đáp:" Vẽ sông."
"Vẽ sông ạ?"
"Đúng, ngươi xem, đây là những con sông trong biên cảnh nước Đường, đây là sông Phần, đây là sông Đơn, sông Tiêu, sông Hành ... Xung quanh nước Đường còn có không ít sông ngòi, ngươi xem nếu tương lai có thể nối các con sông này với nhau, thuyền của Đại Đường ta có thể tới Tề, Triệu, Yên, Sở ... Đi đâu cũng được."
Quần hiền vây quanh Lưu Trường chăm chú nghe nó nói:
"Tề vương quả là hiền đức, chuẩn bị đem quận Tế Bắc tặng cho quả nhân, quả nhân vì thế mà có suy nghĩ này."
"Đại vương thần vũ."
Mọi người nối nhau tán thưởng
Lưu Trường kiêu ngạo nói:" Hôm nay cắt một quận, ngày mai cắt ba quận ... Khụ khu, đương nhiên đất đai nhiều lắm, không cần chư hầu trong nước hiến đất cho quả nhân, quả nhân muốn lấy tất cả đất đai của Hung Nô, để tấn cả bộ tộc thần phục quả nhân, tới khi đó lãnh thổ nước Đường không ai địch được."
Có hiền tài nịnh:" Tới khi đó đại vương có thể trả gấp bội đất đai lấy hôm nay."
"Phun rắm, đều là của ta, tất cả đều là của ta hết, không cho!" Lưu Trường dùng tay che kín chỗ vẽ trên mặt đất, lớn tiếng quát:
Nghe câu này quần hiền khác chẳng có phản ứng mấy, chỉ có hai huynh đệ Phàn Kháng và Phàn Thị Nhân cúi đầu, rầu rĩ không vui. Thấy thế Chu Thắng Chi hiếu kỳ hỏi:" Các ngươi thân với Tề vương lắm à?
"Không."
"Sao lại thở dài?"
Phàn Kháng bất lực nói:" Đại vương vay của ta không ít tiền ... Nhìn bộ dạng đại vương thế này, chắc là không đòi được nữa rồi."
Chu Thắng Chi cười phá lên, hắn lại nhìn sang Phàn Thị Nhân:" Ngươi cũng cho đại vương vay tiền à?"
"Không."
"Thế sao ngươi cũng thở dài?"
"Tiền đại ca cho đại vương vay là của ta."
......... ...............
Lưu Phì có phủ của mình ở Trường An, chỉ là mấy ngày qua hắn không dám tới ở, nay thái hậu hạ lệnh hắn bày tiệc, hắn mới về phủ của mình, bày tiệc ngay buổi tối, mời thái hậu, bệ hạ và Đường vương tới dự tiệc.
Khi mọi người tới, Lưu Doanh không nhường nhịn nữa, n gồi ở thượng vị, Lữ hậu ngồi ở bên, cả hai đều ngồi ở thượng vị
Lưu Phì mấy lần yêu cầu Lưu Trường ngồi trên mình, Lưu Trường không từ chối, trực tiếp ngồi ở gần thiên tử, Lưu Phì cung kính ngồi cuối bàn tiệc.
Nhìn một màn này, trên mặt Lưu Trường rốt cuộc mỉm cười, tuy là nụ cười giả thường ngày thôi, nhưng Lưu Phì coi như cũng nuốt được cơm rồi.
"Ca, đa tạ huynh tặng quận Tế Bắc, huynh yên tâm đi, quả nhân nhất định sẽ quản lý tốt quận Tế Bắc, nếu nước Tề có chuyện gì, huynh cứ nói với quả nhân. Quả nhân sẽ để lại ít quân đội ở Tế Bắc, có thể giúp huynh bất kỳ lúc nào."
"Huynh không cần điều quan lại Tế Bắc đi đâu, để lại hết cho quả nhân, quả nhân cũng lười an bài quan viên mới."
"Lương thực trong kho cũng không được đụng vào."
Đến cả Lữ hậu nghe tới đó cũng không nhịn được, lên tiếng quát:" Trường, không được vô lễ với huynh trưởng."
Lưu Phì vội vàng nói:" Đường vương nói rất đúng ạ, nên để lại hết."
"Không, lương thực tích trữ, ngươi tốt nhất là mang về, quận Tế Bắc là nơi tích trữ lương thực của đất Tề, nếu nước Tề xuất hiện thiên tai, thằng nhãi này tuyệt đối sẽ không bỏ một hạt gạo ra cứu tế cho ngươi đâu." Lữ hậu nghiêm túc nói:
"A mẫu, quả nhân là quân vương nhân nghĩa, sao có thể thấy chết không cứu."
"Con câm mồm cho ta, còn nhiều lời, ta thu quận Tế Bắc về cho triều đường."
Lưu Trường làu bàu cái gì đó, cúi đầu bới cơm
"Biết sai để sửa là tốt rồi, quản lý đất Tề cho tốt, đất Tề tuy không có mối lo nào, nhưng Yên Triệu còn cần nước Tề giúp đỡ." Lữ hậu tiếp tục dặn:
"Nhi thần hiểu." Lưu Phì chăm chú nghe, càng nghe càng yên lòng, nạn này qua thật rồi.
.............. ................
Sau khi Tề vương đi không lâu, trong triều xảy ra một chuyện lớn, ngự sử đại phu Triệu Nghiêu bị bãi miễn, Thúc Tôn Thông thay thế.
Chuyện này gây nên sóng gió lớn trong quần thần, phải biết rằng ngự sử đại phu tuy địa vị thấp nhất trong tam công, nhưng thấp tới mấy cũng là tam công. Thúc Tôn Thông tài đức gì, hạng tiểu nhân xu nịnh mà cũng xứng ngồi ngang Tào Tham, Chu Bột, ở trên quần thần.
Quần thần hết sức hoang mang về lệnh bổ nhiệm này, bao gồm cả Tào Tham, ông ta cũng chẳng đánh giá cao Thúc Tôn Thông lắm, sau khi quần thần rời đi, ông ta ở lại Tuyên Thất Điện, khuyên gián thiên tử.
"Bệ hạ, Triệu Nghiêu tuy bất hòa với thần, nhưng rất được tiên hoàng coi trọng, hắn có tài năng, cũng không phạm sai lầm gì? Sao bệ hạ lại bãi miễn hắn? Thúc Tôn Thông là người nhiều lần đổi phe, nịnh hót a dua, tiên hoàng không thích, từng nói với thần: Thúc Tôn Thông biết lễ mà như không."
"Ông ta định ra lễ nghi cho người khác, nhưng bản thân không tuân thủ cái nào, loại tiểu nhân như thế, bệ hạ sao có thể đặt vào vị trí tam công."
Lưu Doanh hơi do dự, nhưng nhớ lời Lưu Trường dặn, hời hợt nói:" Nếu Tào tướng thấy không ổn thì tự bổ nhiệm đi."
Tào Tham đứng bật dậy, phẫn nộ nói:" Thần làm việc đều vì bệ hạ, bệ hạ sao có thể nói thần như thế chứ? Đây ắt là do Đường vương dạy."
Lưu Doanh cả kinh:" Không liên quan tới Đường vương, đây là suy nghĩ của trẫm."
Tào Tham hừ một tiếng, xoay người rời Tuyên Thất Điện, Lưu Doanh ngây ra nhìn, nhưng không kịp gọi lại.