Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 231: A phụ hứa tặng ta bộ giáp.

Chương 231: A phụ hứa tặng ta bộ giáp.

Hai xá nhân vội xông lên, Loan Bố chém lui mấy giáp sĩ, Quý Bố bảo vệ bên Tào Tham, Tuyên Nghĩa quát lệnh tả hữu:" Phái người báo thiên tử, Đường vương bao che tội nhân, đáng tội gì?"

"Con lừa đình úy kia, ngươi định làm gì?"

Lưu Trường thây sĩ tốt đình úy lấy nỏ ra, nó sợ thật sự, mình hay dở gì chỉ dọa thôi, con lừa này chém đầu thật, đầu Tào Tham mà có thể chém à? Nói thế nào thì ông ấy cũng không mưu phản, Hàn Tín mưu phản còn chưa bị chặt đầu, đây là nhạc phụ của bệ hạ, khai quốc đệ nhị công thần, bao năm qua lập bao nhiêu công trạng, vậy mà con lừa ngươi muốn chém là chém? Đúng là đồ con lừa.

Hai bên đang giằng có thì sứ giả thiên tử rốt cuộc cũng tới, mang theo chiếu lệnh thiên tử.

Lưu Trường phẫn nộ quát Tào Tham bên cạnh:" Ta nói cho các ngươi biết, đừng nghĩ chuyện đã qua, ta sở dĩ bảo vệ các ngươi vì nhị ca ta muốn gặp các ngươi, đợi huynh ấy tiễn biệt các ngươi xong, Tuyên Nghĩa vẫn chém các ngươi."

Chu Bột cũng đã bị trói lôi ra đợi xử, nghiến răng hét lên:" Quân ngoại vương không được tiến kinh."

Lưu Trường nhìn sang ông ta:" Trong Trường An này, thiên sử quyết định hay thái úy ngươi quyết định?"

Chu Bột phẫn nộ:" Dù bệ hạ chém ta, ta cũng tuyệt đối không để ngoại vương dẫn quân vào Trường An."

"Ha ha ha, vậy ngươi phải nhanh chút, 20 vạn đại quân của trẫm mai vào thành, đợi tới lúc đó quả nhân xem ngươi làm gì, xem ai cản được quả nhân, ha ha ha." Lưu Trường phát ra tràng cười cuồng ngạo của vai phản diện rời đi:

Lưu Trường trên đường tới Đường vương phủ, dọc đường có một kỵ sĩ phóng tới, thình lình xuống ngựa, mặt đầy phấn khích, tới bên nó, chính là Trương Bất Nghi.

"Đại vương, Lý thái úy đã dẫn quân tới rồi, ở trong quận Hà Đông, quận thủ Hà Đông vô cùng sợ hãi ... Hay là chúng ta giết quận thủ, vờ làm bại binh Hà Đông, một đêm là có thể tới Trường An, lừa mở cổng thành."

Lưu Trường toát mồ hôi:" Bất Nghi ... Chúng ta phụng chiếu lệnh tới kinh thành ... Giết quận thủ, phá cổng thành là mưu phản đấy."

Trương Bất Nghi bừng tỉnh:" Đúng rồi, chúng ta có thể quang minh chính đại vào thành, đại vương, khi nào tiến quân? Thần nghĩ rồi, khống chế bắc quân trước, sau đó là bắt Trần Bình ..."

"Trương Bất Nghi! Ngươi định làm gì?" Quý Bố cả kinh quát:

"À ... Ta không có ý gì khác, chỉ sợ bệ hạ trừng trị gian thần sẽ có kẻ mưu phản."

"Ta thấy ngươi mới là kẻ muốn mưu phản!"

"Quý Bố! Ngươi ngậm máu phun người!

"Đủ rồi!" Lưu Trường cắt ngang:" Chuyện chúng ta nên làm đã làm rồi, tiếp theo là bệ hạ xử trí quần thần ... Bất Nghi, ngươi về nói với Lý thái úy, đừng tiến quân nữa, chuẩn bị về đi. Ta thấy quần thần không ai định phản đâu, bọn họ đều rất sợ hãi. Đợi thiên tử hạ lệnh rồi về nước Đường."

"Vâng!" Trương Bất Nghi nhảy lên ngựa có hơi thất vọng:

Lưu Trường tiếp tục đi về phủ, Quý Bố nói:" Đại vương, tên Trương Bất Nghi này phải trừng trị nặng một phen."

"Nếu hắn mưu phản, quả nhân tất trừng trị, ngươi không cần phải lo."

"Nhưng mà hắn có lòng bất chính."

"Ha ha ha, nước Đường ta từ trên xuống dưới nhiều kẻ bất chính lắm, vậy thì sao nào, quả nhân còn ở đây, ai dám mưu phản?"

"Thần không lo bọn họ mưu phản, thần lo ..."

Lưu Trường đứng lại, nổi giận:" Ngươi cho rằng quả nhân sẽ làm phản à?"

"Đại vương dứt khoát sẽ không phản, nhưng bọn họ bức bách đại vương thì sao?"

"Ha ha ha, người có thể bức bách quả nhân còn chưa ra đời đâu, quả nhân không phải loại quân vương vô dụng như Triệu vương."

Quý Bố thở dài:" Thần biết đại vương làm hết thảy vì bệ hạ, chỉ sợ từ nay về sau nước Đường sẽ thành đại địch của quần thần, đại vương càng thành gai trong mắt bọn họ."

Lưu Trường chẳng bận tâm, vừa đi vừa nói:" Điều ta muốn làm chính là thế, bọn chúng không thù ta thì càng hỏng việc."

"Lúc a phụ còn, quả nhân mỗi ngày chỉ cần vui chơi, chẳng phải nghĩ gì. Giờ a phụ không còn nữa, quần thần cũng thay đổi rồi, bọn họ cho rằng đã từng theo a phụ lập nên giang sơn, nên không coi huynh trưởng ta vào đâu ... Trước kia a phụ sắp đi, muốn ta bảo vệ huynh trưởng, còn bảo tặng ta mộ bộ giáp ... Chính là loại giáp cực kỳ uy phong ấy ... Ngươi biết không, Tào tướng có một bộ."

"Nếu a phụ còn thì tốt quá, ta lại chạy chơi khắp nơi, cũng chẳng ai dám thế này."

"Khi a phụ còn, bọn họ ngoan lắm."

" A phụ mà còn sẽ chơi đánh trận tuyết với ta ... Ta nói thật, a phụ toàn chơi xấu ... Không cho ta ném trúng."

"A phụ còn từng đắp người tuyết cho ta, ta và a phụ treo cái biển lên đó, viết tên nhị ca, sau đó dùng tuyết ném."

"Lúc tuyết lớn, a phụ bảo ta cưỡi lên cổ, để cản tuyết cho ông ấy ... Ta dọa ông ấy, nói sau này ông ấy già rồi, ta sẽ vác ông ấy cản tuyết ..."

Loan Bố và Quý Bố theo sau nghe Lưu Trường thao thao bất tuyệt kể chuyện Lưu Bang, tuy giọng nó vui vẻ, nhưng mắt lại ươn ướt, thi thoảng đưa tay lau.

Về tới Đường vương phủ, Loan Bố và Quý Bố đứng hai bên cổng, trầm mặc rất lâu.

"Ta quên mất đại vương chỉ là một đứa bé." Loan Bố lẩm bẩm:

Quý Bố ngẩng đầu nhìn bầu trời Trường An xám xịt, suy nghĩ gì đó, chợt nói:" Ta có chuyện, ngươi ở đây trông đại vương."

"A, chuẩn bị đi bẩm báo thái hậu à, ngài đi đi, thần tiễn xá nhân thái hậu." Loan Bố khom người hành lễ:

Quý Bố mặc kệ Loan Bố mỉa mai, xoay người rời khỏi nơi này.

Trong Tuyên Thất Điện, Tào Tham và Chu Bột quỳ trước mặt Lưu Doanh, thần sắc bi thương.

"Bệ hạ, thần biết tội, thần không nên vô lễ với bệ hạ! Xin bệ hạ nghiêm trừng."

Tào Tham cuối cùng cũng mở miệng cầu xin, có điều ông ta không sợ Lưu Doanh xử tử mình, ông ta sợ Đường vương làm càn:

Chu Bột cũng nối tiếp:" Bệ hạ, xin trị tội bọn thần, vạn vạn lần không thể để quân Đường vào thành, nam bắc quân đều là quân của bệ hạ, bọn thần một dạ trung thành, không hề có ý mưu phản ..."

"Ồ, thế à, lừa trên dối dưới, chẳng lẽ không phải là mưu phản? Đánh đập sứ giả của trẫm, không phải là mưu phản?" Trong mắt các ngươi có từng coi trẫm là thiên tử?" Lưu Doanh giận dữ chất vấn:

"Thần biết tội!" Đại Hán thừa tướng và thái úy rốt cuộc cũng cúi đầu trước thiên tử:

Lưu Doanh nói ra một loạt tội danh của họ mấy năm qua, càng nói các kích động:" Trẫm biết các ngươi là trọng thần của tiên hoàng, nên không bức ép, nhiều lần khuyên can, nhưng không kẻ nào nghe. Trẫm phải dùng tới quân đội ngoại vương mới trấn áp được các ngươi, trong Trường An này, trẫm là cái gì?"

"Thần có tội." Hai người lần nữa bái lạy:

"Trẫm tước giảm thực ấp của các ngươi, vị trí thừa tướng và thái úy này các ngươi cũng nhường ra đi, về nhà cảnh tỉnh."

"Vâng!" Hai người hết sức cung kính, không dám nói tới chuyện ngoại vương nữa:

Lưu Doanh phất tay bỏ về cung Cam Tuyền, lúc này Tào hoàng hậu đang chăm sóc con, vừa thấy nàng, Lưu Doanh xấu hổ, không biết nói gì. Tào hoàng hậu cười ôn nhu đưa con cho Lưu Doanh, hai người cùng trêu đùa đứa bé, Lưu Doanh gượng gạo hỏi:" Trẫm hạ lệnh bắt thừa tướng, hoàng hậu không trách chứ?"

"Thiếp đã nói rồi, thiếp là thê tử của bệ hạ, bất kể bệ hạ làm gì, thiếp đều đứng bên bệ hạ."

"Trẫm ... Có phải trẫm làm quá đáng rồi không?"

"Không hề, thiếp biết tính a phụ, ông ấy là người cương trực, nhưng rất cao ngạo, ông ấy kính trọng tiên hoàng, nhưng không coi trọng bệ hạ, tự cho mình là đúng. Bệ hạ làm vậy là cứu a phụ, ông ấy tiếp tục như vậy sẽ chuốc lấy họa sát thân."

Lưu Doanh không nói thêm nữa.

................ ....................


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất