Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 232: Ha ha ha, Anh Bố cũng có mưu thần à.

Chương 232: Ha ha ha, Anh Bố cũng có mưu thần à.

"Quý công!!"

Thượng phương lệnh cúi người bái lạy Quý Bố, không dám có chút vô lễ nào, dù sao người thông minh đều nhìn ra, đứng sau lưng Quý Bố không phải Đường vương, là thái hậu còn đáng sợ hơn.

"Quý công sao đột nhiên tới đây, có gì sai bảo ạ?"

Quý Bố trầm ngâm chốc lát:" Ngươi có thể làm một bộ khôi giáp, theo phong cách Tào tướng, màu đỏ, nhưng làm theo thể hình đại vương nhà ta .. À, làm lớn chút, đại vương nhà ta đang lớn."

"Đương nhiên có thể ạ." Thượng phương lệnh cười nịnh:

"Ngươi cầm lấy tiền, sau khi làm xong thì đưa thẳng cho đại vương nhà ta, không được nói chuyện ta tới đây, cứ nói là do tiên hoàng căn dặn, khi nào Đường vương lớn một chút mới đưa."

"Dạ ... Vâng!" Thượng phương lệnh hơi ngần ngừ song vẫn vâng lời, cho rằng thái hậu ra lệnh:

……. ………………

Cùng với việc Tào Tham, Chu Bột bị bãi miễn, chư thần cũng được thả ra. Thiên tử lấy Vương Lăng làm thừa tướng, lấy Quán Anh làm thái phó.

Quần hần sợ hãi, không còn dám xem thường thiên tử nữa.

Tuyên Nghĩa chớp mắt thành hồng nhân trước mặt thiên tử, rất được thiên tử yêu thích. Đối với tướng sĩ nước Đường, thiên tử hạ lệnh về nước, ban thưởng các tướng, vỗ về sĩ tốt, thưởng y phục đẹp cho Đường vương, ban 100 thớt chiến mã cho nước Đường, thưởng cho hành vi trung nghĩa của họ.

Từ mấy người Thẩm Thực Kỳ, nội sử, thái phó, có thể nói ai nấy đều vui.

Tiếp theo Lưu Doanh mở triều nghị, quần thần không dám nói tứ hải thanh bình nữa, tới lúc này Lưu Doanh mới thực sự biết vấn đề các nơi nghiêm trọng thế nào, chính sách hắn đưa ra trước kia thực ra có vô vàn sơ hở thực ra quần thần không nói thôi.

Chính sách đầu tiên Lưu Doanh thay đổi là nữ tử mười lăm chưa gả thu thuế gấp năm lần, đổi thành tăng lên theo bậc, đối đa là năm lần.

Chính sách thứ hai là thiết lập cơ cấu mới, một cơ cấu nhỏ quyền lực không lớn, quan lại chưa tới nghìn thạch, nhận bổng lộc bình thường, giúp thiên tử làm chuyện nhỏ, cơ cấu này gọi là "Tú y sứ giả phủ."

Trừ chính sách này ra, chính là chuyện lao ngục.

Những người khác đều được miễn tội chết, duy chỉ đám Thẩm Thực Kỳ là không chạy thoát, Lưu Doanh giao thẳng cho Tuyên Nghĩa xử trí ... Ừm, Tuyên Nghĩa xử trí cơ bản là phán tử hình, trừ khi thiên tử mở miệng, nếu không chẳng ai cứu được họ.

Mấy người kia con đỡ, Thẩm Thực Kỳ là trọng thần của tiên hoàng, rất được thái hậu tín nhiệm, nhiều hảo hữu ở Trường An, vì thế người muốn cứu ông ta không ít.

Trong đó dốc sức nhất là Bình Nguyên quân Chu Kiến.

Chu Kiến tuy là Bình Nguyên Quân, nhưng lại sống ở Trường An, là một người rất có tiếng.

Khi nghe nói Chu Kiến tới bái phỏng mình, Lữ hậu rất ngạc nhiên.

Ông ta là người nước Sở, từng làm quốc tướng cho Hoài Nam vương Anh Bố, khiến nước Hoài Nam yên ổn, vì có tội mà rời đi. Sau Anh Bố phát hiện không có ông ta là không xong, lại phái người vời ông ta về trọng dụng.

Rồi Anh Bố giết Hán sứ muốn mưu phản, Chu Kiến từng toàn lực phản đối, nhưng nước Hoài Nam trên dưới toàn hạng mãng phu, coi thường vị quốc tướng ông ta. Anh Bố chết, Cao hoàng đế miễn tội cho ông ta, ban hiệu Bình Nguyên Quân, chuyển tới Trường An.

Người này rất khéo ăn nói, giỏi biện luận, đồng thời lại cương trực, có hiền danh, dù là mưu lược hay trị quốc đều đáng tán thưởng, Cao hoàng đế rất thích tài năng của ông.

Lữ hậu rất khách khi với ông ta, mời ngồi một bên, lại sai người mang cơm nước tới.

Chu Kiến bái tạ thái hậu mới nói:" Thần tới bái kiến bệ hạ, vì lâu rồi chưa gặp thái hậu, nên tới bái kiến trước."

"Ồ, vậy ngài rốt cuộc cũng muốn ra sức vì thiên tử rồi sao?" Lữ hầu vui mừng, bà biết năng lực người này:

Chu Kiến cười gượng:" Thần muốn cầu xin cho Ích Dương hầu."

Lữ hậu biến sắc mặt:" Ích Dương hầu khi quân, tội không thể tha, ngài và ông ấy không thân không thích, vì sao làm thế?"

"Thần biết Ích Dương hầu có tội, nhưng trước đó vào lúc thái hậu nguy nan nhất, ông ấy theo bên cạnh, chiếu cố gia thất tiên hoàng, không đệ bị vũ nhục, đối diện với Hạng Tịch cũng không nhún mình. Nếu không có ông ấy bảo hộ, tiên hoàng đã không thể tụ họp với người nhà. Nếu cứ thế giết ông ấy, thần sợ hậu nhân nói thái hậu bạc nghĩa bạc tình, vì thế tới khuyên thiên tử."

"Ta biết ngài giỏi ăn nói, ta sẽ không nghe ngài đầu, mời ngài đi." Lữ hậu xoay người rời đi, không cho ông ta cơ hội dùng miệng lưỡi của mình:

Chu Kiến không đi, ông ta cứ ngồi trong Tiêu Phòng Điện ăn uống.

Cho tới khi có một bóng người xuất hiện bên cạnh Chu Kiến, nhìn lão thất phu này, nó chưa bao giờ thấy ai dám ăn uống thoải mái ở đây như vậy, đây không phải quán ăn ngoài thành.

"Ngươi là ai thế?" Lưu Trường hỏi:

"Chu Kiến bái kiến Đường vương." Chu Kiến rất cung kính:

"Chu Kiến à? Ha ha ha, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hiện ngài quan chức gì?"

"Thần thân trắng."

"Thân trắng à?" Lưu Trường hừ một tiếng coi thường, đi vào nội điện:

Chu Kiến ăn xong cơm nước, rời Tiêu Phòng Điện, tới Tuyên Thất Điện.

Lưu Trường thì tới bên Lữ hậu:" A mẫu, ngoài kia có lão già tên Chu Kiến, tất bất kính với quả nhân, tối mời lão ta uống rượu đi."

Lữ hậu trừng mắt với nó, không nói gì.

"Hừm, ngồi ở trong Tiêu Phòng Điện, nghênh ngang ăn uống, con hỏi còn nói là thân trắng, một kẻ thân trắng mà dám làm càn ở đây à? Rõ ràng là lừa dối con."

"Ông ta nói đúng đấy."

"Hả, vậy sao dám ăn uống ở đây?"

Lữ hậu giải thích:" Ông ta vốn là mưu thần của Anh Bố ..."

"Ha ha ha, Anh Bố còn có mưu thần à? Ha ha ha ha ..." Lưu Trường chưa nghe hết đã cười lăn cười bò:" Con cứ tưởng là ai, té ra là mưu thần của Anh Bố, ha ha ha ..."

"Trường, mưu thần ra sao không phải nhìn vào bản thân người đó, mà nhìn vào người dùng ... Hàn Tín từng ở dưới trướng Hạng Vũ đó, có thể hiện được tài hoa không?"

"Ồ, vậy ông ấy có tài ạ?"

"Rất có tài, a phụ con từng nói, người này là bậc trung lương, có tài tam công." Lữ hậu đang nói thì thấy mắt Lưu Trường sáng khác thường, bà biết ngay nó đang nghĩ gì:" Con quên đi, từ khi Anh Bố chết, ông ta không muốn bước vào sĩ đồ nữa, cả a phụ con cũng không mời được ..."

"Vâng, vâng , a mẫu ... Vậy con đi chơi đây." Lưu Trường chạy một mạch:

Lưu Doanh tuy đã thay đổi rất nhiều, nhưng đối đãi với người rất ông hòa, sau khi hàn huyên với Chu Kiến chốc lát thì hỏi mục đích ông ta tới bái kiến mình.

"Thần vì tiên hoàng mà tới."

"Ồ, sao tiên sinh lại nói thế?"

Chu Kiến chắp tay:" Thần nghe nói bệ hạ muốn giết Ích Dương hầu, Ích Dương hầu tuy phạm lỗi lớn, nhưng nếu bệ hạ giết ông ta như thế, sẽ tổn hại uy danh của tiên hoàng. Năm xưa khi tiên hoàng còn sống, đại thần phạm lỗi, tiên hoàng lấy công xá miễn, như Bành Việt, Hàn Tín, Lư Quán, Trương Ngao đều thế cả."

"Dù là thần không trông coi được Hoài Nam vương, tiên hoàng cũng vì công lao quản lý địa phương của thần mà xá miễn tội danh."

"Ích Dương hầu trước kia đi theo gia quyến của tiên hoàng, khi họ nguy nan nhất đã bảo vệ họ ... Chút công lao này tuy không bì được với đám Bành Việt Hàn Tín, nhưng tội danh của ông ấy cũng kém xa ..."

Sắc mặt Lưu Doanh tức thì khó coi, trầm mặc không đáp.

"Bệ hạ, hoàng hậu nói có chuyện muốn gặp ạ." Trương Ích Cường đột nhiên nói:

Lưu Doanh vội đứng dậy:" Có chuyện gì thế?"

"Thần cũng không biết ạ."

"Xin tiên sinh đợi một chút, trẫm đi rồi về.

Nhìn Lưu Doanh vội vã rời đi, Chu Kiến thở dài, đứng dậy rời Tuyên Thất Điện.

Sau khi rời Tuyên Thất Điện, Trương Ích Cường bái lạy:" Xin bệ hạ thứ tội."

Lưu Doanh không ngốc, hắn nhìn thế là hiểu ra ngay:" Trẫm biết ý ngươi, nhưng ... Nội sử và thái phó đúng là nên giết, còn Thẩm Thực Kỳ ... Ngươi nói trẫm trừ tước vị, biếm thành thứ dân thì sao?"

Trương Ích Cường rất khác tên ca ca quá khích của hắn, nói:" Chuyện trong triều đều do bệ hạ định đoạt.

Lưu Doanh do dự, hắn muốn giết Thẩm Thực Kỳ, nhưng người này năm xưa đúng là có ân với nhà hắn, vả lại bao năm qua cũng làm không ít việc, nếu như trực tiếp xử tử ...

(*) Tú y sứ giả, một cơ cấu gần giống Cẩm Y Vệ, đến thời Hán Vũ Đế hưng thịnh nhất.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất