Chương 233: Nước Đường lại có hiền tài .
Cùng lúc đó Chu Kiến rời khỏi hoàng cung, bất kể tài ăn nói của ông ta ra sao nếu không có cơ hội lên tiếng thì có thể làm được gì chứ? Giờ thì phải biết tìm ai đây?
Chu Kiến đang trầm tư thì có một người đột nhiên xuất hiện trước mặt, người này trông rất trẻ, hông đeo bội kiếm, lạnh lùng hỏi:" Có phải là Chu quân không?"
"Đúng."
"Đại vương nhà ta mời ngài tới phủ."
Ở Trường An này chỉ có một vị đại vương thôi, Chu Kiến hỏi:" Vì sao Đường vương muốn gặp ta."
"Mời đi theo ta."
Người đó nói là mời, nhưng chẳng hề giống mời, theo sát bên cạnh Chu Kiên không rời nửa bước, ép ông ta tới phủ Đường vương:
"Ha ha ha, trọng phụ tới rồi." Lưu Trường vươn hai tay ra nắm chặt tay Chu Kiến, sắc mặt rất kích động:
Chu Kiến bình tĩnh đáp:" Thân trắng, không dám làm trọng phụ của đại vương."
"Ái dà, chuyện trong cung trọng phụ chớ để ý, quả nhân sớm nghe tên trọng phụ, biết trọng phụ có đại tài, bởi thế nghe thân trắng, còn nghĩ là trùng tên ... Quả nhân nhiều lần hỏi chuyện, mới biết là ngài, nên sai Loan Bố mời ngài tới."
"Mời ư? Vị xá nhân này của đại vương trước khi thần vào phủ, tay luôn đặt trên chuôi kiếm, rất hung dữ."
Lưu Trường trừng mắt với Loan Bố:" Quả nhân bảo ngươi mời Chu công tới, sao dám vô lễ?"
Loan Bố rất phối hợp, vội tạ tội.
Lưu Trường bấy giờ mới mời Chu Kiến ngồi xuống bên cạnh, lấy rượu thịt khoản đãi.
"Đại vương, thần nay ở nhà, không muốn … "
"Mời trọng phụ tới đây là vì ta tôn kính trọng phụ, tuyệt không vì nguyên nhân nào khác."
Lưu Trường vờ vịt hỏi han tình hình của Chu Kiến, hỏi tới chuyện nhà. Nhắc tới mấy đứa con trong nhà, Chu Kiến lắc đầu, nói bọn chúng không có tài hoa gì, không đáng nhắc đến.
"Trọng phụ nhàn cư đã lâu, đột nhiên tới Tiêu Phòng Điện, vì nguyên cớ gì?"
"Vì giải cứu Ích Dương hầu."
Câu nói này của Chu Kiến làm không khí tức thì lạnh ngắt. Nụ cười trên mặt Lưu Trường biến mất, không nói không rằng, tay Loan Bố lại lần nữa đặt lên chuôi kiếm.
Chu Kiến không hề sợ hãi, ông ta đương nhiên cũng biết quan hệ giữa Thẩm Thực Kỳ và Lưu Trường, mỉm cười đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
Lưu Trường lại hỏi:" Thẩm Thực Kỳ gặp nạn, hảo hữu thường ngày của ông ta đều không dám tới hoàng cung cầu xin, không nghe nói ngươi và ông ta có giao tình gì? Bằng vào tài của ngươi, hẳn cũng nhìn ra ông ta tự chuốc lấy cái chết, vì sao cứu ông ta."
Chu Kiến dừng một chút mới đáp:
"Thần biết Ích Dương hầu là người thế nào ... Trước kia trong nhà thần rất nghèo, a mẫu qua đời, tiền làm tang lễ cũng không có, thần đi khắp nơi vay tiền, nhưng không một ai cho vay .... Về sau Ích Dương hầu tặng cho thần hậu lễ, để thần làm ma cho a mẫu. Khi đó nhiều liệt hầu quý nhân vì Ích Dương hầu tặng quà mà tặng tiền lễ vật."
"Nhiều năm qua, thần luôn trả lại tiền, tiền trả hết, nhưng ân tình thì chưa?"
Lưu Trường cười hai tiếng:" Quả nhân nghe chuyện này rồi, biết a mẫu ngươi qua đời, Thẩm Thực Kỳ rất vui, nói bình thường ngươi không qua lại với ông ta, nên mới tặng lễ lớn để ngươi làm tang lễ cho a mẫu, người nhất định liền mạng vì ông ta."
Chu Kiến gật đầu:" Cho dù ông ta có dụng ý, nhưng thực sự đã giúp thần, sao thần có thể không báo đáp.”
Lưu Trường không bịa chuyện, khi biết mẫu thân của Chu Kiến chết, môn khách của Thẩm Thực Kỳ đã chúc mừng ông ta, Thẩm Thực Kỳ cũng rất vui.
Trên lịch sử, Thẩm Thực Kỳ vì để môn khách làm càn, bị Lưu Doanh bắt, chính Chu Kiến cứu ông ta.
Về sau một vị đại vương không muốn tiết lộ danh tính cho một chùy đập chết Thẩm Thực Kỳ, nghe nói có một kẻ tên Chu Kiến có quan hệ rất tốt với Thẩm Thực Kỳ, liền tính giết luôn.
Chu Kiến chuẩn bị tự sát, con cái khuyên can, Chu Kiến nói: Một mình ta chết đi, họa của cả nhà mới không còn nữa, không ai khiến các ngươi chịu liên lụy.
Khi đó Văn hoàng đế hay tin, vô cùng thương tiếc, thấy một đại tài đã đi.
Không chỉ Chu Kiến, cả nhà ông ta đều là khúc xương cứng.
Trưởng tử Chu Kiến kế thừa tài ăn nói của phụ thân, vì thế làm sứ giả đi Hung Nô, thiền vu Hung Nô yêu cầu hắn hành lễ thiên tử với mình, khinh thường Đại Hán, hắn nổi giận chửi mắng tới tận khi chết không dừng.
Thấy Chu Kiến muốn đi, Lưu Trường gọi:" Chậm đã."
"Đại vương định giết thần sao?"
"Quả nhân không giết ngươi, thế này đi, quả nhân giúp Thẩm Thực Kỳ, miễn cho ông ta tội chết, nhưng ngươi phải phò tá quả nhân ... Thế nào?"
Chu Kiến kinh ngạc:" Đại vương chấp nhận giúp Ích Dương hầu sao?"
"Hừ, loại như Thẩm Thực Kỳ, trong mắt quả nhân không là gì hết, còn nhân tài như ngươi, có thể quản lý nước Hoài Nam phồn vinh, mười Thẩm Thực Kỳ cũng không bằng một Chu Kiến.
Ánh mắt Chu Kiến nhìn Lưu Trường thay đổi, ông ta sống ở Trường An, đương nhiên biết vị Đường vương này là người như thế nào, vậy mà lại có thể vì mình mà bỏ thù lớn với Thẩm Thực Kỳ ... Chu Kiến như thấp thoáng thấu được hình bóng của Lưu Bang.
Năm xưa Ung Xỉ hào tộc huyện Bái cực kỳ coi thường Lưu Bang, sau theo Lưu Bang tác chiến. Lúc Lưu Bang xuất chinh, Ung Xỉ hiến phong ấp quy thuận nước Ngụy, Lưu Bang nổi giận thề giết Ung Xỉ.
Sau Ung Xỉ theo trước Triệu, lại hàng Lưu Bang, Lưu Bang luôn gây chuyện với ông ta, hai người thù hận lẫn nhau. Khi Lưu Bang ân thưởng công thần, có người không phục, ngày ngày trách móc. Lưu Bang hỏi kế Trương Lương, Trương Lương đáp, bệ hạ hận ai nhất thì thưởng người đó, như vậy khiến tất cả mọi người thấy có hi vọng. Lưu Bang gác lại thù hận, phong Ung Xỉ làm Thập Phương hầu.
Vị Thập Phương hầu đó hai năm trước mới chết.
Chu Kiến trầm ngâm chốc lát, nói:" Thần tuy muốn cứu Ích Dương hầu, nhưng không thể vì thế khiến đại vương mang tiếng bất hiếu được. Mong đại vương không xen vào việc này."
"Ngươi không nói câu đó, quả nhân có lẽ còn do dự, ngươi nói thế rồi, vậy ta bảo vệ Thẩm Thực Kỳ, ngươi ở lại đây đi."
"Đại vương!"
"Trần Đào, trông coi ông ấy, ta đi tìm bệ hạ."
Trần Đào đang bận rộn ở cách đó không xa, đáp một tiếng "vâng". Lưu Trường dẫn Loan Bố rời đi, Chu Kiến ánh mắt phức tạp nhìn theo, rồi hỏi Trần Đào:" Ngươi là xá nhân của Đường vương à?"
Trần Đào lắc đầu.
"Vậy là chúc thần của nước Đường à?"
Trần Đào vẫn lắc đầu.
"Vậy ngươi là ..."
"Ta cũng không biết."
"Không biết à? Vậy ngươi ở đây làm gì?"
"Làm thợ mộc."
Loan Bố rất không vui hỏi:" Đại vương thực sự muốn tha cho Thẩm Thực Kỳ à?"
"Sợ gì, trước biếm thành bình dân, đợi một thời gian đợi Chu Kiến đến nước Đường, cho Thẩm Thực Kỳ chết bệnh là xong." Lưu Trường thấy a mẫu luôn dùng chiêu này, cảm giác đúng là nhanh gọn:
"Nhưng đại vương đã hứa giúp Thẩm Thực Kỳ."
"Đúng rồi, ta hứa sẽ xá miễn tội chết cho Thẩm Thực Kỳ, nhưng ta không nói sẽ để cho hắn sống lâu trăm tuổi, phải không?"
Loan Bố mở to mắt, sau đó gật đầu:" Thần biết rồi."
"Bên cạnh quả nhân thiếu một người giỏi ăn nói, huống hồ bản lĩnh trị quốc của ông ta cũng không tệ ..."
Hai người thì thầm với nhau, rất nhanh về tới hoàng cung.
Lưu Trường đến thẳng Tuyên Thất Điện, vừa mới thấy Lưu Doanh, Lưu Doanh đã vội kéo nó ngồi xuống, áy náy nói:" Trường đệ ... Trẫm chuẩn bị xá miễn cho Thẩm Thực Kỳ, biếm thành thứ dân ... Đệ thấy sao?"
Lưu Trường hét lên:" Không được."
"Ài Trường đệ, chúng ta nói riêng với nhau, ông ta từng có ân tình với cả nhà ta."
"Đệ khó lắm mới giúp huynh chấn nhiếp quần thần, chẳng lẽ huynh muốn thả người đi dễ vậy sao? Đại quân nước Đường chạy tới, tử thương vô số, nước Đường vốn nghèo khổ, lần này trong nước điều động hơn 40 vạn tinh nhuệ, không biết năm sau sẽ có bao người chết đói."
Lưu Doanh hiểu ra ngay:" Giỏi cho Lưu Trường, dám đặt điều kiện với trẫm à?"
"Hả, sao lần này huynh nhận ra nhanh thế."
"Hừm, đừng hòng lừa trẫm, trẫm không còn là tên thiên tử ngốc kia nữa."
Lưu Trường ngoạc miệng cười:" Huynh trưởng, đệ chỉ thấy mấy tên trong lao ngục đều có gia sản, không bằng xét nhà, đưa gia sản tới nước Đường, đem cả người nhà chúng tới nước Đường, tốt nhất ...."
"Có cần rỡ cả phủ người ta đưa tới nước Đường không?"
"Nhị ca ~~~~"
"Thôi, bọn chúng tự làm tự chịu, thế này đi, xét nhà chúng, cả tông tộc đưa tới nước Đường. Vậy Thẩm Thực Kỳ thì sao?"
"Huynh là thiên tử, thiên tử muốn làm gì còn cần hỏi chư hầu vương à?"
Lưu Doanh ngẩng đầu lên:" Được, vậy trẫm xá miễn cho Thẩm Thực Kỳ, biếm làm thứ dân."
Lưu Trường không ngờ mình còn chưa lên tiếng, nhị ca đã làm đúng ý muốn, thế là mình kiếm được một đại thần miễn phí.
Rất nhanh Lưu Trường nắm tay Chu Kiến, chân thành nói:" Quả nhân cầu khẩn mãi, bệ hạ không chịu, quyết giết Thẩm Thực Kỳ mới hả, ta vì trọng phụ, khuyên can hết lời, bệ hạ mới miễn cho tội chết, nhưng không giữ được tước vị, biếm thành thứ dân, ài ..."
Chu Kiến nghe tới đó quỳ xuống:" Thần khấu tạ ân đức đại vương, không gì báo đáp, thề trung thanh với đại vương tới chết mới thôi.”