Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 234: Đi muộn chút được không?

Chương 234: Đi muộn chút được không?

Trong Tiêu Phòng Điện loáng thoáng truyền ra tiếng hát của Cao hoàng đế, không ít cận thị hoài niệm, dừng chân lắng nghe.

Năm xưa khi Cao hoàng đế còn, nơi nào trong hoàng cung cũng có thể nghe thấy tiếng hát này, nay tiếng hát đó chỉ vang trong Tiêu Phòng Điện.

"Điều động đại quân này! Phụng chiếu thảo phạt gian tặc này!"

"Á ~~~"

"Làm việc không bàn bạc với ta này."

Trước đó Lữ hậu nói sẽ xử lý con sau, Lưu Trường còn nghĩ a mẫu dọa mình thôi, nó làm sao ngờ được khi mình vui vẻ về Tiêu Phòng Điện, a mẫu đã cầm sẵn gậy gỗ đợi nó ... Tích tắc đó, Lưu Trường co cẳng bỏ chạy, vậy nhưng Lữ hậu đã chuẩn bị đầy đủ, bốn năm tên cận thị chặn cổng, Lưu Trường không còn đường mà chạy.

Tiếp theo đó là tiết mục được yêu thích, thái tổ ca hát.

Lữ hậu lần này giận lắm, nếu là mấy năm trước khi Lưu Doanh còn chưa lập gia thất thì bà sẽ đánh luôn cả hai, nhưng bây giờ Lưu Doanh làm cha rồi, Lưu Trường một mình nhận hết hỏa lực.

Lữ hậu cực ghét những chuyện vượt ngoài phạm vi khống chế của mình, bà hi vọng mọi chuyện được tiến hành nằm trong tầm kiểm soát của mình. Nói một cách đơn giản, Lữ hậu sẽ không can thiệp vào quyết định của Lưu Doanh và Lưu Trường, nhưng phải để bà biết, để bà nắm được mức độ kết thúc sự kiện.

Bà cảnh báo nhiều lần rồi, còn dám làm bừa, đánh gãy chân, thằng nhãi này chứng nào tật nấy, giờ còn rủ thêm một đứa nữa làm bừa cùng, đáng đánh đòn.

Lữ hậu đánh Lưu Trường xong thì mặt hầm hầm rời đi, Lưu Trường biết a mẫu đi xử lý Nhị ca, nếu không phải là mông có vết thương thì nó đi theo xem trò hay rồi. Tốt nhất là nhị ca cũng phải ăn vài gậy, chuyện hai người làm một mình mình gánh là sao.

Phàn Khanh cúi người, chuyên tâm bôi thuốc cho nó.

"Sao di mẫu luôn đánh huynh thế?"

"Làm sao ta biết được? Khả năng vì ta quá giống a phụ, mà a mẫu ta rất ghét a phụ ta ... Cho nên cứ thấy ta là muốn đánh."

"Không nên làm di mẫu tức giận."

"Còn cần muội dạy ta à?" Lưu Trường tức tối:" Mai muội giúp ta đi chuyển lời cho Chu Thắng Chi, Hạ Hầu Táo, mấy ngày tới ta không thể ra ngoài chơi ... Bảo chúng chăm sóc tốt cho ngựa của ta, trừ Hạ Hầu Táo không được ai dắt nó đi dạo ... À phải rồi hôm trước ta làm ít thức ăn gia xúc, ở trong cái thùng thứ hai trong kho lương hậu viện."

"Muội bảo với Chu Thắng Chi, cho ăn xong đậy nắp lại, đừng cho như lần trước."

Phàn Khanh thấy con ngựa trắng lớn đó rồi, nó thích lắm, tranh thủ ra điều kiện:" Vậy cho muội cưỡi con ngựa trắng đó nhé?"

"Hả ... Muội à? Được, bóp vai cho ta đi, bóp nửa canh giờ, ta cho muội cưỡi."

"Được!!"

Lữ hậu chẳng hề đi đánh Lưu Doanh như Lưu Trường nghĩ, bà tới cung Cam Tuyền, bế tôn nhi, mặt cũng không có vẻ gì là không vui. Tào hoàng hậu cung kính bái kiến, thái độ của Lữ hậu với nàng rất ôn hòa, cười nói:" Đừng vì chuyện triều đường mà không vui."

Tào hoàng hậu vội nói:" Con là phụ nhân, chiếu cố tốt cho lương nhân và con mình là đủ rồi."

Sắc mặt Lữ hậu tức thì khó coi, Tào hoàng hậu biết lỡ lời, lại nói:" Con mới làm mẹ, không biết gì cả, sau này còn mong a mẫu giúp."

Lữ hậu gật đầu, không nói gì thêm, Lưu Doanh ở một bên im thin thít nãy giờ, dù hắn đã cứng rắn với quần thân, nhưng đối diện với Lữ hậu, sự sợ hãi vẫn chiếm cứ toàn bộ tinh thần của hắn.

"Doanh, lần này làm tốt lắm, cực kỳ tốt." Lữ hậu hiếm khi nào khen ngợi Lưu Doanh như vậy:

Lưu Doanh quỳ sụp xuống:" Nhi thần ... Trẫm, không xứng với lời khen của a mẫu."

Nhìn cảnh này, Lữ hậu chán chẳng muốn nói gì thêm, Lưu Doanh và Tào hoàng hậu càng im lặng, cung Cam Tuyền im phăng phắc. Lữ hậu nâng tôn nhi lên mấy lượt, dặn Tào hoàng hậu:" Khi ngủ tốt nhất buộc chân đứa bé lại, để nó ngủ cho thẳng, nếu không khi lớn lên, chân dễ bị cong."

"Vâng ạ." Tào hoàng hậu vội vâng lời:

Trong cung lại im ắng rất lâu, Lữ hậu nhìn Lưu Kiến đang ngó nghiêng đằng xa:" Các ngươi đón cả Lưu Kiến tới rồi à?"

Bị Lữ hậu nhìn, dù Lưu Kiến còn nhỏ chưa biết gì cũng rất sợ, nó cúi đầu nấp sau lưng Tào hoàng hậu, Tào hoàng hậu cười lúng túng:" A mẫu, đệ ấy có một mình rất lẻ loi ... Cho nên con đón tới, bình thường đệ ấy rất ngoan."

Cung Cam Tuyền tiếp tục im lặng, Lữ hậu không nói gì thêm, giao tôn nhi cho Lưu Doanh rồi rời đi, mọi người dùng đại lễ bái biệt.

Khi Lữ hậu rời khỏi cung Cam Tuyền, loáng thoáng nghe thấy tiếng Lưu Kiến ồn ào, tiếng cười đùa của mọi người, bà dừng ngay lại, mặt lạnh như băng.

Bà đứng lại chốc lát, không đợi cận thị hỏi đã bước nhanh rời đi.

Lữ hậu quay về Tiêu Phòng Điện thì thấy Phàn Khanh đang ra sức bóp vai cho Lưu Trường, Lưu Trường khoan khoái nằm trên giường hưởng thụ, rên hừ hừ. Lữ hậu thấy cảnh này thì nhíu mày, mắng:" Sao muộn thế này rồi còn ở đây, cháu không sợ a mẫu lo à?"

Phàn Khanh ngạc nhiên sau đó ủy khuất nói:" Cháu bôi thuốc cho Trường."

"Về nhà đi."

Lưu Trường kinh ngạc nhìn Phàn Khanh xưa nay luôn được Lữ hậu yêu quý cúi đầu tủi thân rời đi, kêu lên:" Muội ấy chưa bóp nửa canh giờ, sao a mẫu đã đuổi đi?"

"Sao, hay con cũng đi theo nó đi."

"Đi thì đi, mai con về nước Đường, không bao giờ quay về nữa." Lưu Trường quay đầu sang bên, không nhìn a mẫu, cơ mà bụng sôi lên không đúng lúc:" A mẫu, con chưa ăn tối."

Hai mẹ con cùng ngồi ăn cơm, Lưu Trường ăn như chết đói, vừa ăn vừa nói:" Giờ con đã có hữu thừa tướng Trương Thương, ngự sử đại phu Chu Kiến, thái úy Lý Tả Xa ... Tam công coi như đã đủ, chỉ thiếu cửu khanh ... Quý Bố, Trương Bất Nghi, Loan Bố, Triệu Bình có thể làm cửu khanh, thiếu năm người nữa."

" Ngoài ra nước đường có sáu quận, còn cần sáu quận thủ."

"Vậy là con cần 11 vị hiền tài."

"Có điều Thượng Đảng quận thủ Nhâm Ngao, Thái Nguyên quận thủ Tôn Xích, Thượng Quận quận thủ Trương tướng đều rất lợi hại, bọn họ ai nấy đều là hầu tước, con không định thay họ, trừ đi ba người này, con còn thiếu chín người ..."

Lữ hậu liếc nó:" Con định lập triều đường khác à?"

"A mẫu, Hà Gian quận thủ Triệu Diễn là người rất lợi hại, ông ấy ở nước Triệu lãng phí quá, có thể đưa ông ấy tới nước Đường làm Vân Trung quận thủ không?"

"Hừ, thời gian qua con lăng nhục nước Triệu, đoạt chiến mã của họ, nhận dân của họ, ta đã không ngăn cản, giờ con muốn cướp cả quận thủ? Nước Đường con là nước chư hầu, còn nước Triệu thì không phải à?"

Lưu Trường bĩu môi, không đáp, tiếp tục cúi đầu bới cơm.

Lữ hậu ăn không nhiều, một lúc dừng lại, nhìn Lưu Trường ăn như không biết no, cả đại điện rộng rãi chỉ có hai mẹ con, có lẽ bị chuyện trước đó ở cung Cam Tuyền khơi lên tâm sự, bà nói:" Đến nước Đường muộn chút được không?"

"Dạ?" Lưu Trường ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn Lữ hậu:" Gì ạ."

"Không có gì."

"Ha ha ha, con nghe thấy rồi, a mẫu không nỡ xa con à? A mẫu yên tâm, khi con đi sẽ đón a mẫu đi cùng, nước Đường có 80 vạn đại quân, ai dám phản đối? Con bắt tới nước Đường xây vương cung." Lưu Trường đắc ý lắm:" Con biết ngay mà, đứa con ưu tú như con, a mẫu sao nỡ để con đi. A mẫu yên tâm, con sẽ xây một Tiêu Phòng Điện ở nơi tốt nhất tại Thái Nguyên, giống hệt nơi này, mỗi ngày triều nghị xong, con sẽ đi tìm a mẫu."

Nghe Lưu Trường ríu rít không ngừng kể kế hoạch tương lai, Lữ hậu ngồi yên tĩnh, không cắt ngang nó.

Lưu Trường ăn no xong là nằm vật ra giường, mặt đầy hưởng thụ, tán gẫu với Lữ hậu.

"Hoàng hậu thật lợi hại, thành gia chưa lâu mà đại ca con đã bảo sao nghe vậy."

Lưu Trường nói:" Thế tốt quá chứ ạ, đại ca thi thoảng làm ra ít chuyện khốn kiếp, nếu đại tẩu mà khuyên được thì là chuyện tốt."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất