Chương 235: Đại Hán đệ nhất thừa tướng.
Tuyết dần tan đi, tuy chưa tới mùa vạn vật phục sinh, thời tiết vẫn lạnh, nhưng đối với quần hiền mà nói, lại là thời tiết tốt nhất.
Trường An tiêu điều dần thức tỉnh, người đi đường dần xuất hiện.
"Khi đó ta nhìn thầy Thẩm Thực Kỳ không ngờ dám bất kính với huynh trưởng ta, nổi cơn lôi đình, thình lình xông vào. Thế rồi a phụ của Mạc Như dẫn 800 giáp sĩ ngăn cản, ta giữa muôn người, bắt sống Thẩm Thực Kỳ, không ai không kinh hãi. Huynh trưởng ta tán thưởng, đúng là dũng sĩ! Nói rồi muốn ta làm thái úy, thống soái Bắc quân, nhưng ta chối từ."
Lưu Trường vẫn bốc phét như cũ, quần hiền nghe say sưa, thi thoảng vỗ tay.
"Đại vương còn nhỏ đã làm ra đại sự, sau này sử quan ghi chép vào sử sách, nhất định làm hậu nhân vô cùng kính phục."
Chu Thắng Chi nịnh bợ, Lưu Trường gật gù thư thái, đợi một lúc thấy thiếu thiếu, lúc thế này phải có Lữ Lộc tiếp lời chứ, sao hôm nay không thấy nói?
Lưu Trường nhìn quanh hỏi:" Lộc đâu? Sao không thấy tới?"
Lữ Chủng cách đó không xa nói nhỏ:" Lộc đệ đang ở trong phủ dưỡng thương."
"Hả, dưỡng thương à? Hắn làm sao?"
Chu Thắng Chi khinh bỉ nói:" Thần có nghe nói tới chuyện này rồi, thấy bảo có viên quan lại ở vùng ngoài tìm Kiến Thành hầu đàn hặc, nói ông ấy dung túng cho nhi tử ra ngoài làm loạn. Nói Lộc ở ngoài Trường An, cùng huynh trưởng Lữ Sản, hoành hành ngang ngược, khinh nhục quan lại, chiếm đoạt dân nữ, hoang dâm vô đạo ... Thần không ngờ hắn là người như thế, sau này không qua lại nữa."
Lưu Trường á khẩu nhìn Lữ Chúng:" Có, có chuyện này à?"
"Có ạ ... A phụ nổi giận, mấy lần chất vấn, Lộc đệ hô to oan uổng, a phụ càng giận, treo nó lên đánh, tới giờ chưa thể rời giường."
Hạ Hầu Táo ở bên tò mò hỏi:" Hắn bị oan thật không?"
"Mới đầu ta cũng thấy nó bị oan, nhưng người tới cáo trạng không chỉ một lần, đây đã là lần thứ ba rồi, ta nghĩ, chắc là do nó làm."
Cả đám tò mò bàn luận chuyện này, Lưu Trường cau mày, trong lòng lại nghĩ: Không được, lần sau ra ngoài phải đổi tên thôi, nếu không sớm muộn gì Lộc cũng bị cữu phụ đánh chết.
Nó trầm tư chốc lát nhìn sang Chu Thắng Chi vỗ vai:" Thắng Chi à, khổ cho ngươi rồi."
Chu Thắng Chi lúc này còn chưa ý thức được tầm nghiêm trọng của sự việc, vỗ ngực nói:" Đại vương yên tâm, không có Lữ Lộc, mọi việc giao thần làm, thần không phải loại độc ác làm càn như Lữ Lộc."
Khi cả đám đang cười đùa huyên náo trong phủ thì Tiêu Diên hớt hải đi từ cổng phụ vào, bước nhanh tới trước mặt Lưu Trường.
"Sao ngươi tới muộn thế."
Tiêu Diên khóc nói, đột nhiên bật khóc.
Lưu Trường đứng ngay dậy:" Khóc cái gì? Sao lại khóc?"
" A phụ muốn gặp đại vương."
Lưu Trường tức thì có linh cảm rất không lành, không dám chậm trễ chút nào, bỏ lại cả Tiêu Diên, chạy ra ngoài gọi Loan Bố chuẩn bị xe.
Linh cảm của Lưu Trường không sai, khi nó tới được tiêu phủ thì Tiêu Hà tuổi già sức yếu nằm trên giường, hít thở yếu ớt, đã thoi thóp rồi.
Mỗi lần ông hít thở tựa hồ đều gian nan, hít sâu một hơi, khí còn chưa đi vào, bị tiếng rên vô nghĩa cắt ngang rồi.
Lưu Trường ngồi quỳ bên cạnh Tiêu Hà, nắm chặt tay ông ta, thần sắc trang trọng.
"Đi ... Ra ... Đường vương ... Ở lại ...." Tiêu Hà nói được nửa câu, hít sâu:
Trưởng tử Tiêu Lộc lau nước mắt, khẽ gọi:" A phụ ..."
Lưu Trường hét lớn:" Không nghe thấy a phụ ngươi nói gì à? Ra ngoài cho ta."
Những người khác líu ríu đi hết, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Hà và Lưu Trường, Tiêu Hà vất vả xoay đầu, Lưu Trường giúp ông ta xoay về phía mình.
Tiêu Hà nói đứt quãng: "Trường .... Hung Nô."
Lưu Trường đoán được ý Tiêu Hà, nói nốt hộ ông: "Tiêu tướng yên tâm, có ta đây, tuyệt đối sẽ không để Hung Nô vượt Trường Thành một bước ... Ta thề sẽ ngăn cản bọn chúng, sớm muộn cũng có một ngày, bắt sống Mạo Đốn."
"Hung ... Nô thế mạnh ... Đánh nhỏ không được ... Đánh lớn ... Một trận phải dẹp ... "
"Ta hiểu, ta sẽ tích góp thực lực, một chiêu trí mạng ... Tiêu tướng, đừng nói nữa, giữ sức khỏe, tương lai ta đánh Hung Nô, còn cần ngài phụ trách lương thảo cho ta nữa."
Tiêu Hà vẫn nhìn Lưu Trường, khuôn mặt gầy quắt cơ bản không nhìn ra vẻ mặt thế nào :" Trường ... Lữ, Lữ ..."
Lưu Trường trầm mặc:" Tiêu tướng, con cháu Lữ thị đều là hảo hữu của ta, bọn chúng sẽ không có ý đồ gì, nếu có kẻ dám chà đạp giang sơn Lưu gia, ta nhất định đánh tan."
"Không được ... Nội chiến .."
"Ta biết, bất kể thế nào, quân Đường cũng không đánh Trường An."
"Chư hầu ...."
"Có ta trông coi, chư hầu không dám lớn mạnh ... Tiêu tướng, ngài không cần phải lo nữa."
"Hàn Tín ...." Tiêu Hà hít thật sâu, đây vẫn là lo lắng lớn trong lòng ông, dù sắc mặt đã mệt mỏi lắm rồi vẫn cố nói:" Hán ..."
Lưu Trường khẽ vỗ vỗ tay ông ta:" Đại Hán sẽ càng cường thịnh, ngoại địch đều sẽ bị diệt trừ, nội bộ không còn mối lo ... Đại Hán sẽ có mấy trăm năm thái bình ... Bách tính sẽ sống ngày một tốt ... Mùa đông được mặc áo ấm, không ai chết đói, chết rét nữa ... Quan lại không dám ức hiếp bách tính ... Trên dưới một lòng ..."
"Trẻ con sẽ sống vui vẻ khỏe mạnh ... Người già đều được hưởng thú vui gia đình ... Huynh đệ chung sống hòa thuận ..."
"Kho lương các nơi chất đống lương thực như núi ... Nhà nhà hộ hộ lúa gạo đầy kho ... Gà vịt chạy khắp sân, trẻ con được a phụ đưa đi chơi, mua áo mới ăn kẹo ngọt ..."
Trong tiếng kể nhẹ nhàng của Lưu Trường, Tiêu Hà từ từ khép mắt, ông ta dường như nhìn thấy cảnh thịnh thế Lưu Trường kể, vị thừa tướng cả một đời lo cho thiên hạ môi cong lên, mang nụ cười như trước giờ.
"Cạch." Cửa mở ra.
Lưu Trường đi ra ngoài, mọi người ngoài cửa nhìn nó, ánh mắt đầy sợ hãi bất an.
"Tiêu tướng ngủ rồi."
Tiêu Lộc lập tức xông vào trong phòng, tích tắc sau, trong phòng vang lên tiếng gào khóc xé lòng.
Lưu Trường rơi nước mắt, hôm lấy Tiêu Diên khóc ròng, không nói câu nào.
Sau mấy chục năm phò tá Lưu Bang, Tiêu Hà rốt cuộc cũng theo chân Lưu Bang, rời khỏi thế giới này.
Trong Hán Sơ Tam Kiệt, Tiêu Hà là tuổi cao nhất, sau khi Lưu Bang qua đời, sức khỏe ông ngày một đi xuống. Có lẽ ngay cả Tiêu Hà cũng đã dự liệu trước được rồi, cả chuyện phát tang, chôn cất, ông đều có an bài trước. Có thể nói, vị thừa tướng này, bất kể là lúc còn sống hay là lúc rời đi, ông đều không để người ta lo lắng vì mình.
Uy vọng của Tiêu Hà trong dân gian rất lớn, nửa đời sau của ông, mỗi chính lệnh đưa ra đều là vì bách tính, bởi thế khi ông qua đời, bách tính toàn bộ Trường An tự phát để tang cho ông, tiếng khóc vang vọng khắp thành.
Đám huynh đệ đều tới giúp Tiêu Diên phát tang, đón tiếp người tới phúng điếu, lại giúp vận chuyển di thể. Hai đứa con của Tiêu Hà không vác nổi quan tài, may mà Tiêu Diên có rất nhiều huynh đệ, bọn họ đều sẵn lòng tiễn đưa Tiêu tướng.
Từ thiên tử tới quần thần, bất kể là ai cũng đau thương cho cái chết của Tiêu Hà.
Tào Tham cũng tới đây, đích thân tiễn chân Tiêu HÀ.
Tiêu Lộc tiến người qua lại, Tiêu Diên chỉ biết đứng trơ ra rơi nước mắt.
"Đừng sợ, a phụ ngươi chỉ đi tìm a phụ ta uống rượu thôi." Lưu Trường ôm vai Tiêu Diên, nói lớn:" Có lẽ ông ấy đang khuyên cha ta uống ít rượu thôi."
Tiêu Diên thút hít:" A phụ thời gian qua luôn nói về đại vương, nói chúng ta không khiến a phụ yên tâm được.”
“Bây giờ yên tâm rồi, bây giờ ông ấy yên tâm rồi.”
……..
Trên lịch sử thì năm thứ hai Lưu Doanh lên ngôi thì Tiêu Hà qua đời, vì Lưu Trường quậy quá, ông không yên tâm, cố sống thêm một thời gian, sống thêm ngày nào là nhìn nó quậy thêm ngày đó, khổ …