Chương 244: Muốn cả tộc bị diệt không.
Nơi này chính là Đường vương phủ, Lữ hậu nhìn cánh cổng sơn đỏ, được Lưu Trường đỡ vào.
Trong phủ không có ai, hết sức yên ắng, quần hiền không dám tới đùa nghịch lúc này, đám Sở Mặc đang bận rộn ở thượng phương, Lữ hậu đi vào nhìn quanh:" Cũng sạch sẽ đấy, ta còn tưởng nơi này sẽ như Tiêu Phòng điện kìa."
" A mẫu, đấy là lễ vật của con."
"Hả?"
"A mẫu nhìn kìa, kia là cánh cửa đỏ, bên trái có kho lương thực, hàng rào bên ngoài, con không tìm thấy chó đen, nên để Như Ý thay thế ... A mẫu xem, còn có đài đá, hành lang bên kia treo thừng, có thể chơi xích đu." Lưu Trường hào hứng giới thiệu xung quanh:
Lữ hậu kinh ngạc nhìn khắp nơi một lượt:" Thời gian qua con luôn về muộn là vì cái này à?"
"Vâng, giờ con còn nhỏ, không thể đưa a mẫu tới huyện Đan Phụ, cho nên làm một cái trong phủ cho a mẫu. Cũng không biết là giống không ... Đám Sở Mặc đều rất bận, nên con tự làm, không đẹp lắm .... Tương lai con lớn lên đưa a mẫu tới huyện Đan Phụ ... A mẫu thấy nơi này có giống nhà a mẫu không?"
Lữ hậu không nhìn thứ trang trí phía trước, bà cười nhìn Lưu Trường:" Giống lắm."
................. ...........................
Lúc này trong Tuyên Thất Điện, Vương mỹ nhân đang khóc lóc, Lưu Doanh thì luống ca luống cuống không biết làm sao.
"Thiếp thất ở cùng bệ hạ mà gặp kết cục này ... Cả cung nữ của Trần mỹ nhân đều dám chửi mắng ngay trước mặt thiếp ... Thiếp không sống được nữa ..."
Lưu Doanh bất lực nói:" Nàng đừng khóc, trẫm sẽ đi nói Trần mỹ nhân, nhưng sao Trần mỹ nhân lại làm như thế?"
"Nay bệ hạ gần gũi với thiếp, nên ả căm hận."
Lưu Doanh đã bốn năm ngày không ngủ ngon rồi, hắn chỉ nạp có năm vị mỹ nhân mà hậu cung trực tiếp thành chiến trường. Năm phi tử cùng tranh sủng, trong đó Trần mỹ nhân và Trương mỹ nhân gần gũi Tào hoàng hậu, ba mỹ nhân kia tụ lại một chỗ đối kháng lại. Trước kia thái hậu tọa trấn hậu cung, đám mỹ nhân này không dám gây chuyện, ai nấy ngoan ngoãn.
Nhưng Lữ hậu không quản chuyện nữa, bọn họ mặc sức đấu nhau, lúc thì người này chửi người kia, lát thì người này đánh người kia, chẳng còn chút kiêng dè gì nữa. Mà bất kể là ai đánh ai, ai chửi ai thì đều tới khóc lóc kể lể với hắn.
Lưu Doanh bị làm cho phiền muộn lúng túng, Tào hoàng hậu lần đầu gặp loại chuyện này, dựa vào địa vị gia thế và đứa con thì có thể trấn áp được bề ngoài thôi. Năm xưa cả Lữ hậu mà còn bị chuyện hậu cũng làm khốn khổ, căm hận Thích phu nhân thấu xương, mà chẳng thể ra tay trước mặt Lưu Bang, Tào hoàng hậu tất nhiên càng thảm.
Lưu Doanh lại không thể giống Lưu Bang, kéo quần lên một cái là không quen biết nữa, tính cách nhu nhược của hắn càng khiến hậu cung thêm ầm ĩ.
Huống hồ sau khi không có Lữ hậu giải quyết hậu quả cho mình nữa, Lưu Doanh ra chính lệnh vô cùng cẩn thận, hắn không dám qua loa sơ xuất, lại không có sức khống chế mạnh mẽ như Lưu Bang có thể ném chuyện cho triều thần làm. Hắn một mình phê duyệt tấu chương, nên ngày càng tiều tụy.
Dù là thế, Lưu Doanh không đi cầu cứu Lữ hậu.
Con người cần có thể diện, trước kia mình bảo a mẫu đừng quản mình, nay sao có thể mặt dày đi tìm a mẫu.
Đương nhiên đó là Lưu Doanh, nếu là vị đại vương vô liêm sỉ nào đó thì đã khác rồi.
Lưu Doanh bây giờ nào còn thời gian rảnh rỗi mong ngóng sơm sớm về cung Cam Tuyền chơi với con, suốt ngày bị quốc sự và gia sự trói chặt, không có lấy chút thời gian rảnh nào.
Lữ hậu có lẽ biết, cũng có lẽ không biết, dù sao bà không để ý.
"A mẫu, cữu phụ trước đó mời con dự tiệc, nói là muốn làm lang trung lệnh, bảo con nói với huynh trưởng, huynh trưởng suốt ngày bận rộn, con không bỏ thời gian ra được, cữu phụ giục suốt ngày, con phải làm sao?" Lưu Trường ngồi trước mặt Lữ hậu, cúi đầu nói:
"Ha ha, không làm được đã nhận quà của người ta ... Không làm được thì trả lễ về, nói là không giúp được."
"A mẫu, số trâu đó tới nước Đường thì bệnh chết một nửa, một nửa khác bị người Hung Nô cướp mất, con muốn trả cũng không trả được."
Lữ hậu lắc đầu:" May mà bên cạnh con có Hung Nô, nếu không con chẳng kiếm được cớ."
"A mẫu, con phải làm sao giờ?"
"Các ngươi lớn cả rồi, sao còn tới hỏi ta."
Lưu Trường phát huy bản lĩnh mặt dày vô sỉ nói:" Đại ca lớn rồi, con chưa, con còn nhỏ lắm."
Lữ hậu hừm một tiếng:" Xem ý tứ của huynh trưởng con thì quyết tâm để Tào Quật làm lang trung lệnh rồi, giờ nói gì cũng vô ích.
"Vậy phía cữu phụ thì sao? Nếu cữu phụ và Tào Tham nổ ra tranh chấp, sẽ không phải chuyện tốt cho Đại Hán."
"Yên tâm, chuyện này ta tự phái người nói với huynh trưởng con, sẽ không có tranh chấp đâu."
"A mẫu định làm sao?"
Từ hoàng cung đi ra, Lưu Trường phất tay bảo Loan Bố đưa mình tới nhà cữu phụ. Lữ Thích Chi đích thân ra đón tiếp, từ khi thái hậu không quản việc nữa, Lữ Thích Chi càng gần gũi với Lưu Trường.
Lưu Doanh là thân sinh nhi tử của thái hậu lại bị đá ra khỏi vòng tròn thế lực Lữ gia, ngược lại Lưu Trường thành trụ cột thế lực Lữ gia.
Trong thế hệ sau của Lữ gia, Lữ Đài bị biếm thành thứ dân, Lữ Sản không có tài cản gì, Lữ Tắc ở địa phương làm quan còn miễn cưỡng, Lữ Lộc và Lữ Chủng thì ... Thôi khỏi nhắc tới. Họ xa khác càng không ra sao. Nay Lưu Doanh có ngoại thích mới, ngày càng xa lánh Lữ gia, thậm chí tân ngoại thích chèn ép cựu ngoại thích.
Còn Lưu Trường lại là người có tương lai nhất, mà vì quan hệ với Lữ hậu, nó trời sinh đã thuộc về phe Lữ gia.
Lưu Trường bái kiến cữu phụ, được Lữ Thích Chi dẫn vào trong phòng, hai người ngồi đối diện với nhau.
"Cữu phụ, chuyện là thế này, cháu nhiều lần đi khuyên gián bệ hạ, để bệ hạ lập người làm lang trung lệnh, nhưng bệ hạ không cho, còn vì thế mà mắng mỏ cháu."
Lữ Thích Chi nghe vậy nghiến răng:" Chẳng lẽ để thằng nhãi Tào gia đảm nhận vị trí quan trọng như lang trung lệnh?"
"Cữu phụ đừng nóng ruột, cháu thấy không lay chuyển được bệ hạ, vì thế dâng tấu, xin cho cữu phụ làm trung úy."
"Trung úy??"
Lữ Thích Chi sáng mắt, trung úy cũng không phải là chức quan gì to tát, chẳng qua là phụ trách trị an đô thành mà thôi, chức này sau đổi tên là chấp kim ngô.
Lang trung lệnh bảo hộ hoàng đế, trung úy bảo hộ Trường An.
"Bệ hạ muốn ta làm trung úy sao?" Lữ Thích chi kích động hỏi:
"Chính thế ạ ... Cữu phụ, thằng nhãi Tào gia đâu có tài cán gì, thế nên Trường An này phải trông vào cữu phụ thôi."
"Ha ha ha, Trường, giỏi lắm! Như thế Tào thị không dám ngông cuồng nữa."
Nói cho cùng biện pháp của Lữ hậu ... Khụ, của Lưu Trường chỉ là tạm bợ thôi, hai bên đều được lợi, sẽ không trở mặt. Đồng thời hai bên từ đó kiềm chế lẫn nhau, không để bên nào rơi xuống hạ phong. Lữ hậu tuyệt đối không muốn thấy một Lữ gia mới xuất hiện.
Với tính cách của Lưu Doanh, nếu tương lai xuất hiện một ngoại thích như Lữ thị, vậy sẽ thành chuyện lớn.
Có điều cách này không thể giải quyết vấn đề một cách tận gốc, chỉ có thể làm lửa cháy nhỏ bớt, đốm lửa vẫn còn đó.
Được Lưu Trường giúp cho chuyện lớn như vậy, Lữ Thích Chi đương nhiên vui mừng, lại tặng không ít lễ vật, Lưu Trường "áy náy" nhận hết.
Từ Lữ gia đi ra, Lưu Trường vội vàng tới Tào phủ.
Tào Tham không phải Lữ Thích Chi, ông ta cau mày lạnh lùng đối diện với Lưu Trường.
Lưu Trường thi thoảng ngó nghiêng xung quanh, ý Đường vương là gì, chẳng ai lạ nữa.
"Đường vương!" Tào Tham không nhịn được, lên tiếng gọi:
Lưu Trường cười nói:" Tào tướng, lần này ta ở trước mặt bệ hạ, ra sức tranh đấu, để huynh trưởng Tào gia làm lang trung lệnh. Ngài không cám ơn ta đã đành, sao còn vô lễ với ta như thế?"
"Ồ, Đường vương có nói à, sao thần không biết chuyện này."
"Con người ta làm chuyện tốt không để lại tên, nên mọi người không biết." Lưu Trường nói tới đây đột nhiên hạ thấp giọng:" Có phải Tào công muốn tông tộc của mình bị diệt cùng mình sao?"
"Ngươi nói cái gì?" Tào Tham đứng bật dậy, khí thế hùng hổ:
Lưu Trường tức thì khiếp hãi ... À sợ vị khai quốc công thần này giận quá hại người, nên nhích về phía sau:" Ta hỏi ngài, muốn cả tông tộc bị diệt cùng ngài à?"