Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 245: Lửa lan tới Đường vương rồi.

Chương 245: Lửa lan tới Đường vương rồi.

Tào Tham nhìn thằng nhãi vừa nhát vừa dọa mình, thực sự không nói ra lời, ít ra thì ông cũng bình tĩnh lại, ngồi xuống:" Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Tào tướng là trọng thần a phụ tín nhiệm nhất, trước khi lâm chung a phụ cưới nữ nhi ngài cho bệ hạ, là để tương lai ngài giúp đỡ bệ hạ. Thế nhưng này trong hoàng cung không được yên bình lắm."

Tào Tham trầm giọng:" Chuyện hoàng cung không liên quan tới ta."

"Đúng là không liên quan tới ngài, nhưng nay ngài đã tuổi cao, thời trẻ chinh chiến khắp nơi, thương tích đầy mình, sợ một ngày ngài đi rồi, tông tộc sẽ đi cùng ngài."

Tào Tham cười nhạt:" Đường vương chuyên môn tới đây dọa ta à?"

"Không phải dọa, xin hỏi Tào tướng, mưu lược và thủ đoạn của hoàng hậu so với thái hậu thì sao?"

"Kém xa lắm."

"Vậy nhi tử ngài so với ta thì sao?" Lưu Trường hỏi tiếp:

"Không … không bằng."

"Tông thất của ngài có ai địch nổi, Lưu gia ta không?"

"Không."

Lưu Trường nghiêm mặt hỏi:" Vậy vì sao ngài không quản thúc con cháu tông tộc? Bệ hạ mềm yếu, cần hoàng hậu nâng đỡ, nhưng thân tộc hoàng hậu nếu quá mạnh, trong có thái hậu, ngoài có chư vương, Tào tướng không sợ bị diệt tộc à?"

"Nhi tử của ngài là người cần mẫn bổn phận, bệ hạ muốn hắn làm lang trung lệnh, hắn nhiều lần từ chối. Nhưng con cháu khác của ngài, mượn danh hoàng hậu nối nhau đảm nhận quan chức, coi thường người khác, càng có ý xem nhẹ Lữ thị. Có người quá đáng hơn tranh chấp với huynh trưởng Lữ Sản của ta, thiếu chút nữa ra tay ... Đúng là không coi Lưu Trường này ra gì."

"Nay ngài vẫn còn, ta có thể nhẫn nại, nếu một ngày theo a phụ ta đi, tông tộc của ngài sẽ thế nào?"

"Ta có thể đốt phủ Kiến Thành hầu, có thể ẩu đả người Lữ thị, vì họ là chí thân của ta, nên ta làm thế, nhưng không có nghĩa người khác có thể ức hiếp họ ... Ta thề với danh nghĩa a mẫu ta, nếu còn xảy ra chuyện như thế, ta nấu từng kẻ một chia thịt cho ngài đó.”

Lưu Trường không sợ nữa, hai mắt trợn tròn, mắt phừng phừng lửa giận.

"Nếu vì thế khiến huynh đệ xung đột, thiên hạ hỗn loạn, thì kẻ gây tội là ngài đó."

Nhìn con hổ con nhe nanh múa vuốt trước mặt, Tào Tham chẳng hề sợ hãi hay bất an, ông ta từ trong núi xương biển máu đi ra, là con mãnh hổ tuổi già đã thu lại móng vuốt, hổ non vuốt chưa sức, chưa dọa được.

"Hoàng hậu ở trong cung uy vọng không đủ, không thể chấn nhiếp các phi tần, hơn nữa chỉ có chỉ có một huynh trưởng thôi, chưa tới lúc ra tay với tông thân Tào thị."

"Đợi hoàng hậu ngồi vững vị trí, hậu cung thái bình, không cần mượn thế lực bên ngoài, không cần ngươi ra tay, ta cũng sẽ thanh trừng bại hoại trong tộc."

Tào Tham thong thả đứng dậy, thân thể không cao lớn, nhưng gây ra áp lực lớn:" Ngươi còn nhỏ, nhỡ kỹ, ngươi họ Lưu, không phải họ Lữ."

Lưu Trường cũng đứng dậy, hai mắt trừng lên không chịu thua kém:" Không cần Tào tướng nhắc nhở, ta tự biết phải làm sao."

Hai con hổ đối đầu chốc lát, hổ già cuối cùng lựa chọn nhượng bộ, Tào Tham nói:" Ta sẽ trông coi kỹ người trong tộc, nhưng ngươi nên nhớ, thiên hạ này do bọn ta theo tiên hoàng, từng đao từng thương lấy được ... Ta tuyệt đối không cho kẻ nào gây loạn Đại Hán, dù là ai, ta cũng giết kẻ đó."

"Không cần ngài phí công, thiên hạ này do a phụ ta để lại, dù là Hung Nô hay ngoại thích, đại thần, ai có lòng khác, ta nấu kẻ đó."

Lưu Trường nói xong bỏ đi như đại tướng quân kiêu ngạo.

Đến giờ ăn cơm, Tào phu nhân ngạc nhiên nhìn Tào Tham mấy lượt.

"Có chuyện gì vui sao?"

"Làm gì có."

"Tuy ông không nói, nhưng thiếp nhìn ra, thời gian qua ông không được bao nhiêu, suốt ngày lo lắng, chẳng biết lo gì, hôm nay ăn nhiều như thế, chẳng lẽ chuyện gây khó cho ông được giải quyết rồi sao?"

"Không phải, chẳng qua có thêm người chia sẻ thôi."

.................. ......................

Có một điều Loan Bố đúng, Đường vương những lúc làm chuyện ngu ngốc nhiều hơn làm chuyện đàng hoàng.

"Mau mau!" Lưu Trường ngó trái ngó phải, gọi:" Nhảy xuống, ném gà trước."

Chu Thắng Chi ném gà xuống, Quán A vội vàng ôm lấy gà chạy ngay, đợi huynh đệ Chu gia nhảy xuống, Lưu Trường dẫn bọn họ tháo chạy khỏi hiện trường gây án. Chu Thắng Chi vừa chạy vừa thở:" Đại vương, a phụ suốt ngày ở nhà ... Sau này ăn dê đi ..."

"Ăn dê ngán lắm, không sao, lần này thuận lợi lắm mà."

"Thuận lợi gì, hai bọn thần chạy ra được, nhưng Kiên bị bắt rồi ... Đại vương không nghe thấy nó kêu thảm thiết à?"

"A, vậy mà ta tưởng a phụ ngươi đang giết lợn."

Quần hiện chạy tới Đường vương phủ, khi Lưu Trường cười ha hả đưa gà cho Loan Bố, để hắn làm thịt, Loan Bố không nhịn được hỏi:" Đại vương ... Trong phủ nhà ta cũng nuôi gà, sao phải đi lấy trộm?"

"Bọn ta đông người thế này, nếu ăn gà nhà mình thì một hai ngày là hết à?" Lưu Trường trả lời rất hùng hồn:

Loan Bố bất lực đem gà đi làm thịt.

Quần hiền vây quanh Lưu Trường, chợt Lưu Trường thở dài.

Chu Thắng Chi và Lữ Lộc mắt sáng lên, đồng thanh hỏi:" Đại vương? Vì sao lại thở dài?"

Hai tên nịnh thần đụng nhau, phẫn nộ nhìn đối phương, thần sắc bất thiện.

"Mỗi lần ta về hoàng cung, những hậu phi của bệ hạ liền phái người tới tặng quà, họ biết bệ hạ yêu thương ta, nên muốn lấy lòng ta .... Mới đầu ta rất vui, nhưng bây giờ họ thi thoảng lại dẫn cung nữ tới Hậu Đức Điện, khóc lóc kể lể, bảo ta nói với a mẫu, bảo a mẫu chủ trì công đạo, làm ta phát ngán." Lưu Trường tiếp tục thở dài, huynh trưởng nó không giải quyết được chuyện nhà, đám mỹ nhân tìm tới nó , phiền ơi là phiền :" Bây giờ ta không dám đi tìm bệ hạ, không dám đi gặp do tử, đi đâu cũng phiền."

"Vì sao đại vương không hỏi kế quần hiền?"

Hai tên nịnh thần lần nữa đồng thanh, Chu Thắng Chi càng tức giận, nghiến chặt răng, trong lòng đang nghĩ, đợi lát nữa đại vương về rồi, xem ta xử trí ngươi ra sao.

Lưu Trường không thèm để ý tới hai tên này, nhìn mọi người, đang định hỏi kế thì Phàn Kháng lớn tiếng nói:" Đại vương có thể chuẩn bị một thanh kiếm sắc, ai tới khóc lóc chém một nhát, đảm bảo không ai dám tới nữa."

Lờ luôn thằng khốn kiếp này, Lưu Trường nhìn thẳng Trần Mãi, đứa duy nhất đáng tin trong quần hiền.

"Đại vương, ngài là ngoại vương, tuyệt không thể tham dự vào loại chuyện này, nếu không sẽ cực kỳ bất lợi cho thanh danh của đại vương. Bọn họ đều là tẩu tử của đại vương, không thể vô lễ được ... Chuyện này tốt nhất là nhờ thái hậu ra mặt, bọn họ sẽ không dám tới làm phiền đại vương nữa."

Lưu Trường liếc hắn một cái, lắc đầu:" Ngươi không biết, a mẫu bây giờ ... Nếu không phải không muốn kinh động tới a mẫu thì những người đó sớm đã ... Thôi, có cách nào không cần thái hậu can dự không?"

Quan hệ giữa bệ hạ và thái hậu ngày càng cương, Lưu Doanh không tới Tiêu Phòng Điện nữa, mà thái hậu cũng không tới cung Cam Tuyền. Lưu Trường biết, lúc này đây tuyệt đối không thể gây căng thẳng thêm cho mối quan hệ giữa a mẫu và huynh trưởng, nếu a mẫu lại ra tay, mâu thuẫn hai bên sẽ hoàn toàn bùng phát.

Trần Mãi cúi đầu trầm tư.

"Đại vương, chẳng lẽ trong cung không có cận thị cao lớn sao, ngài không thể vô lễ với tẩu tử, nhưng có thể lấy cận thị chắn cho mà." Người nói là Chu Á Phu:

Lưu Trường gật gù, nay chỉ còn cách bưng tai trộm chuông này thôi, giả vờ mình không biết là được:" Không ngờ chủ ý của ngươi ngày một đáng tin đấy, không tệ, tướng lai có thể làm quốc tướng của ta.

Chu Á Phu vô cùng kích động:" Tất nhiên rồi ạ."

Quần hiền đang ồn ào thì Quý Bố hối hả đi vào, nói nhỏ với Lưu Trường:" Đại vương, bệ hạ mời ngài tới Tuyên Thất Điện."

Lưu Trường đứng dậy ngay:" Xảy ra chuyện gì rồi?"

Quý Bố lắc đầu:" Nghe nói là chuyện ở phía nam, thần cũng không biết."

Thế là Lưu Trường còn chẳng kịp ăn gà, cáo biệt quần thần, đi ngay không chậm trễ, chẳng lẽ là hậu cung của nhị ca gây loạn, muốn quả nhân can, quả nhân làm được gì đây, chẳng lẽ đánh đại tẩu.

Đánh thì không thể … ài, thôi thì lại đóng vai ác một lần, không quả nhân cũng chết mệt.

Đi giữa chừng Quý Bố nói:" Đại vương, nếu bệ hạ ra chiếu lệnh, xin đại vương đừng lỗ mãng đồng ý, có thể hỏi thái hậu trước."

Triệu Bình mắng:" Quý Bố, ngươi có ý gì, ngang nhiên xúi bẩy đại vương kháng chỉ à?"

Quý Bố lắc đầu giải thích:" Ta không có ý gì cả, chỉ lo bệ hạ còn trẻ, xử lý quốc sự không được vững vàng như thái hậu ..."

Trương Bất Nghi trừng mắt bất mãn, ngươi không có lời thoại của mình à, sao lấy của ta?

.......... .............


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất