Chương 257: Triệu vương không ổn rồi.
Năm Hán đế thứ năm.
"Khụ! Khụ!" Lưu Trường thiếu chút nữa chết nghẹn, ngẩng đầu lên nhìn sứ giả, hỏi:" Ngươi vừa nói gì?"
"Đây là thư tín của đại vương nhà thần, Hàn vương tử ra đời ... Báo cho các trọng phụ biết."
Lưu Trường sững sờ nhận lấy thư từ nước Hàn, mở ra xem, thư do tứ ca sai người gửi tới, vẫn phong cách đó, trước tiên hỏi Lưu Trường gần đây có nghe lời thái hậu và bệ hạ không? Có phạm sai lầm không? Sau đó thuận tiện nhắc một câu, phải rồi, quả nhân lại có nhi tử rồi, lấy tên là Khải, nói cho đệ biết.
"Tứ ca quá dũng mãnh rồi, đây là đứa nhi tử thứ năm phải không? Mỗi năm một đứa, ta cứ nghĩ nhị ca giống a phụ nhất, ai ngờ tứ ca chỉ hơn không kém."
Đây đã là phong thư thứ năm tứ ca gửi tới, mỗi năm một cái, cái nào cũng na ná nhau, đầu tiên là hỏi tình hình của Lưu Trường, sau đó thêm một câu có nhi tử rồi.
Liên tục năm năm đều như thế, chẳng lẽ Lưu gia ta chuyên sinh nhi tử à? Còn có cả truyền thống này nữa sao?
"Đây là chuyện vui, ta phải tặng quà, ngươi đừng đi vội, đợi quả nhân chuẩn bị quà xong thì mang về nước Hàn."
"Vâng." Sứ giả quỳ bái rồi đi:
Lưu Trường xem lại thư, đột nhiên cười phá lên.
Loan Bố kinh ngạc nhìn nó:" Vì sao đại vương lại cười?"
"Quả nhân thấy Triệu vương không ổn rồi, đại ca, nhị ca, tứ ca đều có con, ngay cả vương hậu của ngũ ca cũng có thai ... Chỉ có Triệu vương tới nay còn chưa có con cái." Lưu Trưởng ngả mặt cười xong, nói:" Không được, quả nhân phải viết thư cho Triệu vương, hỏi xem hắn làm sao ..."
Loan Bố khẽ lắc đầu:" Triệu vương là huynh trưởng của đại vương, có lý nào lại đối đãi với huynh trưởng như thế chứ?"
"Quả nhân quan tâm tới hắn thôi mà, chẳng may ngày nào đó hắn chết rồi mà không có con, thế chẳng phải bị trừ quốc à?"
Hai người đang tán gẫu, chợt Lưu Trường quay sang hỏi Quý Bố:" Quý Bố, có phải Hàn vương hậu họ Lữ không?"
Quý Bố gật đầu:" Là viễn thân của thái hậu, thái hậu và mẫu thân Hàn vương gần gũi, cho nên hậu phi cũng do thái hậu an bài."
"Vậy ngươi chuẩn bị quà đi, nói về hầu hạ người họ Lữ, người khác không được như ngươi."
Bị chọc ngoáy như vậy, Quý Bố không giận, nhận lệnh rời đi.
Trương Bất Nghi phẫn hận nói:" Kẻ này bất trung, nên trừ đi."
Triệu công cười nhạt:" Các hạ có mặt mũi nói người ta bất trung à?"
Trương Bất Nghi phẫn nộ mắng:" Lão thất phu ngươi suốt ngày gặp gỡ yến tiệc với quần thần, chẳng qua cũng là thứ gian tặc bất trung như Quý Bố mà thôi! Đứng cùng ngươi là đại nhục."
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, thừa lúc Quý Bố không ở đây, chúng ta đi thôi." Lưu Trường cắt ngang cuộc tranh cãi của họ, vội vàng rời Đường vương phủ.
Lên xe ngựa, Loan Bố hỏi:" Đại vương, chúng ta đi đâu?"
"Phủ Vương Lăng."
Lưu Trường đã về Trường An được một thời gian rồi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra khi mình rời Trường An, nó chẳng bận tâm, cũng chẳng muốn biết. Nó chỉ biết, nay Đại Hán đi vào quỹ tích, thái hậu chấp chính, chuyện đầu tiên là phế trừ một số luật.
Trước tiên là trừ bỏ luật tam tộc, luật yêu ngôn, để bách tính không còn bị vì lời nói mà phạm tội nữa, dù phạm tội lớn đến đâu cũng không liên lụy ba tộc. Tiếp đó là giảm hình phạt, phế trừ một loạt nhục hình, ban bố luật chuộc tội, kẻ phạm tội có thể thông qua nộp tiền, lương thực, lập công để chuộc tội. Nếu không thể chuộc tội thì mới trị tội.
Tiếp đó bà và quần thần định ra chế độ luân phiên thủ tốt, sĩ tốt thủ biên mỗi năm thay một lần.
Tiếp đó là mặt tiền tề, hệ thống tiền tệ đầu thời Hán quá hỗn loạn, Lữ hậu quyết định quy định kiểu cách tiền tệ, để thiên hạ đều dùng một loại tiền.
Đại Hán chạy ầm ầm tới với tốc độ bằng mắt thường cũng thấy, quần thần vô cùng ngoan ngoãn, tích cực chấp hành mệnh lệnh triều đình, sợ ngày nào đó bị mời đi uống rượu. Quan lại địa phương được giám sát hữu hiệu, không dám làm xằng, không còn nội đấu nữa, trên dưới một lòng, hiểu suất nhanh hơn so với thời Lưu Doanh vô số lần.
Lưu Trường thấy thế là đủ.
Lưu Trường không biết kế nào là đại kế lâu dài, nó chỉ cần biết, sau khi thái hậu chấp chính, mở cửa tây thị Trường An, thương cổ từ bốn phương tám hướng kéo tới, biến Trường An thành đại đô thị náo nhiệt, không còn vắng vẻ nữa.
Bách tính cùng khổ vốn cần quần hiền cứu tế ngày càng ít, riêng những thương cổ qua lại này đã đủ để bách tính Trường An phát tài lớn. Trường An phồn vinh, bách tính cũng giàu có theo.
Lần này đi thăm Vương Lắc thì bởi vì được một người nhờ cậy.
Vương Lăng nay an nhàn ở nhà, nhưng ông ta không bán an nhàn như Tào Tham, Tào Tham thi thoảng được thái hậu gọi vào cung, hỏi han đại sự. Tào Tham không để ý tới mâu thuẫn đôi bên, nói ra cái nhìn với rất nhiều chính sách, thái hậu thi thoảng ban thưởng cho ông ta, rất coi trọng.
Nhưng Vương thì nghỉ hẳn rồi, suốt ngày ở nhà chê bai triều chính, may mà thái hậu đã xóa bỏ luật yêu ngôn, nếu không Tuyên Nghĩa đã chặt cái đầu của ông ta lâu rồi.
Thái hậu cũng từng mời ông ta, ông ta không thèm để ý, hô lớn với sứ giả: Muốn giết thì giết, ta nhận đại ân của Cao hoàng đế, tuyệt không cúi đầu.
Thái hậu giận lắm, nhưng không ra tay với ông ta, chỉ không phái người đi mời ông ta nữa, mặc ông ta ở nhà.
Khi xe tới gần phủ Vương Lăng, các khá xe Lưu Trường nghe thấy trong nhà có tiếng chửi bới.
"Cẩu tặc!"
"Lão thất phu!"
Lưu Trường cau mày bảo Loan Bố dừng xe, nhảy xuống đi về phía cửa phủ, trước cửa có hơn mười người trẻ tuổi, chạc tuổi Lưu Doanh, ăn mặc hoa lệ, gần đó còn có mấy tùy tùng, bọn họ tụ tập không ngừng chửi mắng.
Khi bọn họ thấy Lưu Trường đi tới thì quay sang quan sát nó, một thiếu niên lang mặt mày anh vũ, ăn mặc còn xa hoa hơn bọn họ, tuổi rõ ràng còn ít, nhưng rất cao, vẻ mặt thì ngông nghênh, đôi mắt thì hung dữ. Ba người theo sau khí thế bất phàm.
Thấy vậy người cầm đầu hành lễ trước:" Tại hạ Lữ Tha, không biết là vị quý nhân nào?"
"Lữ Tha? Chưa từng nghe nói."
Nó càng ngang ngược, mấy người kia càng không dám trêu chọc, người cầm đầu cười nói:" Là họ xa của thái hậu, vừa mới từ Đan Phụ về chưa lâu."
Lưu Trường quay sang hỏi Loan Bố:" Ngươi biết mấy người này không?"
"Biết ạ, khi chúng ta rời Trường An được thái hậu đón về, tên Lữ Tha này, a phụ hắn ỷ vào là thân thích của thái hậu, hoành hành ở địa phương, bị Vương Lăng giết. Lữ Tha nghe nói được phong Du hầu, nhưng vị Du hầu này chẳng có đức hạnh gì, hoành hành đường phố, không chuyện ác gì không làm."
Nghe thấy mấy người trước mắt tùy ý đàm luận thái hậu mà chẳng sợ gì, mấy tên Lữ gia liền sợ hãi.
"Quý nhân, tại hạ và Vương Lăng có thù, tại hạ nhận lệnh Hào hầu tới đây ...
"Hào hầu? Là Lữ Sản bảo các ngươi tới à?"
"Vâng ạ."
Lưu Trường lạnh giọng:" Bình thường ta ghét nhất những tên hoàn khố ác thiếu hoành hành ngang ngược, luật pháp Đại Hán ở đó, các ngươi làm loạn pháp kỷ Trường An. Thân là tộc nhân thái hậu, lại đi đầu làm trái luật, làm hỏng danh dự thái hậu, kẻ ác như các ngươi, sao có thể tha."
"Loan Bố! Chém chúng!"
Loan Bố không chút do dự tuốt kiếm nhằm Lữ Tha chém xuống, Lữ Tha kinh hoàng, khi kiếm tới cổ hắn mới thu lại. Lữ Tha toàn thân run lẩy bẩy, thiếu chút nữa quỳ xuống. Đám con cháu họ Lữ khác nhìn cảnh ấy run run kêu lên:" Bọn ta đều là hầu tước ..."
"Các ngươi không xứng, Trương Bất Nghi, bắt bọn chúng."
Hiển nhiên đám người kia cộng lại chưa đủ cho Trương Bất Nghi đánh, hắn không đánh nổi Loan Bố, Quý Bố chứ đánh bọn thiếu gia này dễ không, lại còn đánh chẳng nể ngang gì, làm bị thương mấy người. Một tên tùy tùng vì tuốt kiếm chĩa về phía Lưu Trường, thiếu chút nữa bị hắn chém đầu. Lưu Trường sai Trương Bất Nghi trói lại rồi tới gõ cửa.
....
Thằng nhóc Lưu Khải chính là Hán Cảnh Đế.