Chương 258: Đường vương rốt cuộc làm việc giống con người.
Lưu Trường gõ cửa không biết chán.
Rất lâu sau rốt cuộc một người không chịu nổi mở cửa ra, thò đầu quát:" Thằng nhãi, muốn cái gì?"
Người mở cửa là Vương Lăng.
Lúc này Vương Lăng mặc trang phục bình thường, trên người bẩn thỉu, dính bùn đất, mặt mày khó chịu, ông ta nhìn thấy Lưu Trường thì sửng sốt, thấy đám con cháu Lữ thị nằm lăn lộn trên mặt đất thì cười khẩy:" Tiểu ác nhân gặp phải đại ác nhân."
Lưu Trường bênh vực:" Xá nhân của ta tuy nóng nảy, nhưng không phải người đại ác."
Vương Lăng hỏi cộc lốc:" Chuyện gì?"
"Ta chuyên môn tới thăm trọng phụ, trọng phụ vì sao không mời vào nhà?"
"Ta chỉ là một kẻ thảo dân, không làm nổi trọng phụ của đại vương."
"Trọng phụ năm xưa theo a phụ nam chinh bắc chiến, định giang sơn, nếu không có trọng phụ, quả nhân đâu được chia đất làm vương?"
Nói xong chẳng đợi Vương Lăng trả lời, Lưu Trường đi thẳng vào phủ, ông ta ngăn không nổi đành hừ lạnh đi theo. Trương Bất Nghi trói đám người kia lại, Loan Bố canh cổng, Triệu Bình vào phủ, phân công rõ ràng.
Phủ Vương Lăng trống không, ngay cả một bóng người cũng không có, đằng xa là vườn rau, xem ra Vương Lăng nhàn rỗi bắt đầu trồng rau rồi.
Hai người đi vào phòng, ngồi đối diện nhau, Vương Lăng thần sắc cao ngạo, trông mắt không có ai hết.
"Vương tướng, trong phủ sao không có hạ nhân nào?"
"Ta được tiên hoàng dặn dò, chết cũng đáng, hạ nhân có tội gì mà phải chết cùng ta?"
Lưu Trường lắc đầu:" Không ai muốn giết Vương tướng hết."
"Đại vương tới làm thuyết khách cho thái hậu à? Xin mời về đi, ta chỉ biết nay nắm quyền không phải họ Lưu, cái khác ta không biết." Vương Lăng phất tay:
Lưu Trường kiêu ngạo nói:" Người nắm quyền không mang họ Lưu, họ Lưu do người nằm quyền sinh ra. Nếu khi đó ta ở Trường An, ta không cần hỏi nhiều, người cầm đao vì a mẫu đầu tiên là Trường này!"
Vương Lăng nổi giận:" Bệ hạ sủng ái đại vương, nay bệ hạ bị xem thường, ủ rũ không vui, sao đại vương bạc tỉnh như thế?"
"Ha ha ha, điều ta nhìn thấy không phải như thế, với lại dù như thế cũng là chuyện nhà ta, liên quan gì tới Vương tướng?"
"Gia sự thiên tử là quốc sự, năm xưa tiên hoàng rất coi trọng đại vương, nhiều lần dặn dò, vì sao đại vương bội tín?"
"Nếu a phụ ta còn, huynh trưởng ta hiện chẳng ở Tuyên Thất Điện uống rượu chơi đùa đâu, bằng vào chuyện huynh ấy làm, a phụ ta đánh hỏng mười cái hài rồi."
Vương Lăng nhất thời không phản bác được, phẫn hận nói:" Đại vương tìm ta có chuyện gì?"
"Ta phục sư lệnh tới bái phỏng."
"Hàn Tín?" Vương Lăng lập tức phủ định, lẩm bẩm:" Trương Thương."
Năm xưa Trương Thương gặp phải vấn đề tác phong sinh hoạt, bị kéo đi xử trảm, chính Vương Lăng cứu ông ta. Cho nên Trương Thương luôn tôn kính Vương Lăng. Trước đó không lâu, Trương Thương gửi một lá thư, trong thư lo lắng cho vị cựu quốc tướng này, muốn biết tình hình ...
Không biết nghĩ tới cái gì, Vương Lăng thở dài:" Năm xưa, ta thấy Trương Thương oai hùng, không nỡ giết ... Ông ta nhiều lần tới bái tạ, ta không nhận, vì nước giữ lại một đại tài, không phải ân riêng ... Không ngờ nay chỉ còn ông ấy muốn phái người thăm ta."
Lưu Trường trầm tư nói:" Thực ra trọng phụ không cần quá lo chuyện này, a mẫu sẽ không làm hại huynh trưởng. A mẫu thường ngày không nói, nhưng rất yêu thương nhị ca, làm rất nhiều việc vì nhị ca. Thế nhưng nhị ca không biết, huynh ấy sợ a mẫu, không dám gần gũi, vì thế mày càng xa lánh, có lẽ còn có oán giận không dám lộ ra."
"Thiên hạ này là của họ Lưu." Vương Lăng nghiêm mặt:" Ta không hoàn thành sứ mệnh."
"Sứ mệnh của ngài chẳng lẽ là làm thiên hạ đại loạn, ngài vội vàng diệt trừ Lữ thị, không ngại khiến mẹ con trở mặt ... Ta thật không hiểu, ngài không phải kẻ ngu xuẩn, sao lại làm như thế?"
"Thái hậu tuổi cao, người Lữ thị nắm vị trí quan trọng, bệ hạ mềm yếu, những khai quốc trọng thần theo tiên hoàng già đi, nếu không thừa lúc này mà ra tay, khi bọn ta đi cả rồi, miếu đường là của Lữ thị."
"Thì ra là lo cái đó, ngài quá xem thường Lưu Trường ta rồi, có ta, chẳng lẽ còn lo đám con cháu Lữ thị."
"Ồ, khi đó đại vương dẫn quân vào Trường An, sợ là không đi nữa."
Lưu Trường nổi giận:" Ngươi nói quả nhân mưu phản sao?"
"Dù đại vương không phản, nước Đường từ trên xuống dưới cũng sẽ giết sạch tông thất, ép đại vương lên ngôi."
Trương Bất Nghi đứng đằng xa gật gù ngẫm nghĩ.
Lưu Trương đứng dậy:" Không ai có thể ép ta làm chuyện ta không muốn làm, cả a phụ a mẫu cũng không được. Thư của Trương tướng, ta để lại đây, nếu ngài thấy Trường An buồn chán, có thể tới nước Đường, nếu không muốn thì cứ ở đây trồng rau."
"Thái hậu sao có thể chịu cho ta rời thành?"
"Con người ngài có tài năng đấy, đáng tiếc là quá tự cao, quá coi thường người khác ... A mẫu muốn giết ngài thì đã chẳng để tới hôm nay. Cáo từ!"
Lưu Trường không muốn thừa lời với loại người không biết tốt xấu, bỏ lại một câu rồi đi luôn.
Rời Vương phủ, Trương Bất Nghi đi theo sau hỏi:" Đại vương, sao không bắt tới nước Đường?"
Lưu Trường mắng:" Quả nhân lễ hiền đãi sĩ, sao có thể bắt cóc hiền nhân."
Trương Bất Nghi hiểu ra, ý đại vương là người này chưa đủ làm hiền nhân để bắt
Triệu Bình lo âu:" Đại vương, Vương Lăng luôn đối đầu với thái hậu, nay người lại đánh trói con cháu Lữ thị rồi đích thân bái kiến Vương Lăng, còn muốn mời ông ấy tới nước Đường ... Làm thế có khiến thái hậu bất mãn."
"Ha ha ha, các ngươi hiểu cái gì, chính vì Vương Lăng là người duy nhất dám công khai đối kháng với a mẫu, nên a mẫu mới khoan thứ ... Loại người này không nguy hiểm, nguy hiểm thực sự là thứ gian tặc như Trần Bình. Huống hồ ông ta cũng có năng lực, so với việc ở đây trồng rau, tới nước Đường chẳng phải tốt hơn sao?"
Trần Bình gật đầu, tiếp đó nhìn đám hầu gia bị trói, hỏi:" Đám người này phải làm sao?"
"Loan Bố, giao cho đình úy xử trí."
"Vâng!"
Lưu Doanh phong nhi tử Tào Tham làm hầu, đại khái kích thích Lữ hậu, bà liền một lúc phong chín hầu gia, đều là con cháu Lữ thị, ngay cả di mẫu Lữ Tu cũng phong làm Lâm Quang hầu, chính là để thị uy với quần thần. Các ngươi muốn nâng đỡ ngoại thích mới chứ gì, không cần quân công vẫn có thể phong hầu chứ gì? Ta phong cho các ngươi xem.
Đối với Tào gia, Lữ hậu không đuổi cùng giết tận, thậm chí với Tào Quật, bà không tước bỏ quan chức, còn ban thưởng, thưởng cái gì à?
Thưởng cho một nữ nhân Lữ thị làm thê tử.
Tào gia choáng váng, thế là thế lực tân ngoại thích và quần thân tan vỡ.
Thế nào gọi là Hoa Hạ đệ nhất hoàng hậu? Tương lai Hoa Hạ luôn kiên trì hậu cung không can dự chính sự, nguồn cơn chính là đây.
Lưu Trường chẳng bận tâm mấy chuyện đó, nhưng mà đám tôm tép này ngang nhiên quá, nó chẳng ngại xử trí. Người khác không dám chứ Lưu Trường dám, tránh cho đám này ngông cuồng quá mức sinh ra ý nghĩ không nên có. Mà con cháu thực sự của Lữ thị như Lữ Sản, Lữ Tắc, Lữ Chủng, Lữ Lộc lại rất thân với Lưu Trường.
Khi Loan Bố dẫn người tới đình úy, đám tiểu lại còn có chút hồ nghi, hôm nay chúng ta có bắt người đâu, sao Loan xá nhân tới đây?
Loan Bố thân thiết hàn huyên với bọn họ rồi nói muốn gặp Tuyên Nghĩa.
Tuyên Nghĩa bốn lần dâng thư từ quan, thái hậu không cho, hắn cũng không bỏ gánh không làm như Vương Lăng, ngược lại tiếp tục ở lại cương vị, làm hết chức trách.
"Loan xá nhân."
Tuyên Nghĩa và Loan Bố gặp nhau, tuy Tuyên Nghĩa ghét Lưu Trường, nhưng quan hệ với Loan Bố không tệ, cho rằng trong số xá nhân của Đường vương, Loan Bố là người đàng hoàng nhất. Mấy người sau lưng Loan Bố thì hắn cũng biết, đều là tân quý của Trường An, nhiều lần đối đầu với hắn, bị hắn bắt, nhưng đều được Kiến Thành hầu đưa đi, còn dọa hắn biết đình úy lừa thành đình úy chết.
Thế nên Tuyên Nghĩa chẳng làm gì được bọn chúng, giờ thấy chúng, sắc mặt Tuyên Nghĩa rất khó coi, hỏi:" Bọn chúng phạm tội gì?"
"Tụ tập gây sự, làm loạn pháp kỷ, ý đồ đánh đập bách tính vô tội, bị đại vương nhà tại hạ ngăn cản, đại vương phái tại hạ đưa chúng tối cho đình úy trừng trị, không cần cố kỵ thái hậu."
"Hiếm có, Đường vương rốt cuộc cũng làm chuyện con người rồi."
Loan Bố hắng giọng:" Đại vương nhà tại hà xưa nay luôn tuân thủ luật pháp."
"Được, nếu là mệnh lệnh của đại vương thì ta nhất định phải nghe."
Tiễn Loan Bố đi rồi, Tuyên Nghĩa mặt lạnh đi tới trước mặt đám người kia, bọn này không dám vô lễ với Lưu Trường, nhưng thấy Tuyên Nghĩa thì mắng mỏ:" Còn không mau thả bọn ta ra! Thái hậu sẽ không tha cho các ngươi."
"Ồ!" Tuyên Nghĩa nhìn bọn chúng vô cùng tàn khốc:" Để xem các ngươi có cầm cự được tới lúc thái hậu hạ lệnh không."