Chương 260: Ngươi là thứ bạo quân.
"Hảo huynh đệ." Lưu Trường kích động nắm chặt tay Hảo huynh đệ tới giờ vẫn chưa biết tên:
Hảo huynh đệ cười:" Lâu rồi không gặp đại vương, đại vương lại cường tráng hơn nhiều, sắp cao bằng tại hạ rồi."
Lưu Trường kéo hắn vào phủ, hảo huynh đệ vội nói:" Lần này tại hạ mang tới cho đại vương không ít tuấn mã."
"Ài, chúng ta gặp nhau nói tuấn mã cái gì! Nào, uống rượu với ta."
Lưu Trường bày tiệc trong phủ, khoản đãi Hảo huynh đệ tới từ Nguyệt Thị, khí sắc Hảo huynh đệ trông tốt hơn trước nhiều, cười nói:" Từ khi đại vương tặng khôi giáp vũ khí cho Nguyệt Thị, bọn tại hạ thắng vài trận nhỏ. Ha ha ha, Mạo Đốn tức lắm, nhưng không dám dốc toàn lực đánh, sợ bị đại vương thừa cơ thảo phạt."
Lưu Trường cười ha hả nghe chuyện trên thảo nguyên:" Hảo huynh đệ, Nguyệt Thị không sao càng tốt, ngươi nói tiếng bọn ta ngày càng tiêu chuẩn đó."
"Ở Đại Đường lâu nên cũng nói được ạ."
Hai người vừa ăn uống vừa thân thiết trò chuyện.
Lưu Trường hiếu kỳ hỏi:" Hảo huynh đệ, ngươi làm quan tước gì ở Nguyệt Thị?"
Hảo huynh đệ hổ thẹn đáp:" Đại vương, tại hạ xuất thân thấp kém, gia tộc nhiều đời chăn ngựa, ở Nguyệt Thị chỉ bán ngựa cho người ta. Nay nhờ đại vương, Nguyệt Thị vương thường phái tại hạ tới nước Đường ... Nhưng không cho quan tước gì ... Tại hạ ..."
"Xuất thân là cái gì, a phụ ta năm xưa cũng chỉ là một đình trưởng thôi! Anh hùng không hỏi xuất thân, vương hầu khanh tướng, có ai chẳng như thế?"
Trương Bất Nghi gật gù, thích câu này lắm.
Hai người trò chuyện hứng khởi, ăn uống no say, Lưu Trường mới theo Hảo huynh đệ đi xem ngựa.
Con ngựa trắng của Lưu Trường nhìn mấy con ngựa này thì kích động lắm, hi liên hồi, Hảo huynh đệ đi tới vuốt ve vài cái, liền bình tĩnh lại. Lưu Trường kinh ngạc:" Hảo huynh đệ, con ngựa này rất ương, bình thường ta phải tốn công lắm mới làm nó bình tĩnh được, ngươi làm thế nào vậy?"
Hảo huynh đệ cười:" Đại vương chưa biết, tại hạ từ nhỏ đã sống với ngựa rồi ... Đại vương nhìn đi, lỗ mũi phập phồng, hô hấp ngắn nhanh, hơi thở mạnh, là do nó bất an, nên vuốt ve bên trái."
"Lần này tại hạ mang tới vài con ngựa, ngựa là loài sống theo bầy, huấn luyện ra con đầu đàn, con khác sẽ nghe thao ... Không được vô cớ đánh đập ngựa, chiến mã càng như thế, thực ra ngựa rất thông minh."
Hảo huynh đệ thao thao bất tuyệt, nói từ tập tích ngựa, nói tới thức ăn, thậm chí có tri thức thú y nhất định.
Lưu Trường thốt lên:" Người Nguyệt Thị đều am hiểu nuôi ngựa vậy à?"
"Không phải ạ, a phụ tại hạ phụ trách chăn ngựa cho Nguyệt Thị vương trước."
"Giỏi thật, vậy mà thái phó rồi, vậy mà ngươi còn nói gia thế không tốt."
Sắc mặt Hảo huynh đệ ảm đạm:" A phụ vì tuấn mã của vương đấu với người khác chậm vài bước mà bị xử tử."
Lưu Trường ngớ người:" Hảo huynh đệ, tới Đường làm thái phó đi.
Hảo huynh tròn mắt:" Tại hạ là người Nguyệt Thị ..."
"Hề gì! Cái khác không nói chứ, ngươi hiểu ngựa còn hơn cả Hạ Hầu Anh, người như thế không làm thái phó thì ai làm? Ngựa của nước Đường đều giao cho ngươi nuôi."
Triệu Bình đứng phía sau khẽ kéo Lưu Trường, nói nhỏ:" Đại vương, Đại Hán chưa từng có tiền lệ dùng man ... Người Hồ làm đại thần."
Lưu Trường kiêu ngạo nhìn ông ta:" Giờ thì có rồi đấy."
Lưu Trường đương nhiên không biết, trong tương lai không xa sẽ có một vị vương tử Hung Nô sang Đại Hán, chẳng những làm quan còn làm trọng thần, làm tới Triệt hầu. Gia tộc ông ta càng nổi danh là trung hiếu, bảy đời nội thị, tới thời mạt Hán còn có hậu nhân làm tới quan 2000 thạch. (*)
Nhưng bất kể Lưu Trường nói sao, Hảo huynh đệ đều không chịu, theo lời hắn, hắn không biết hết chữ Hán, sao làm thái phó được.
Lưu Trường liền viết một lá thư bảo Hảo huynh đệ tới nước Đường, tìm một vị tên Cái công, theo ông ta học.
Tiễn Hảo huynh đệ cảm kích rơi lệ đi, Lưu Trường còn nhìn theo mãi.
"Đại vương đừng buồn, sớm muộn cũng gặp lại thôi mà."
"Quả nhân không buồn ... Chỉ là không biết phải mở miệng ra sao, người ta sắp làm thái phó nước Đường rồi, quả nhân vẫn chưa biết tên hắn."
Khi Lưu Trường chuẩn bị cưỡi ngựa ra ngoài thành phóng túng một phen, trong hoàng cung phái người tới, mời nó về ngay.
Lưu Trường ngoan ngoãn về hoàng cung.
"Quả nhân đang bận rộn quốc sự, chuyện gì mà muốn quả ..."
Lưu Trường vừa oán giận vừa đi vào trong Tiêu Phong Điện, đột nhiên thấy Lỗ Nguyên công chúa bên cạnh Lữ hậu mừng rỡ chạy tới:" Đại tỷ."
Lưu Nhạc mỉm cười xoa đầu nó, Lưu Trường nhìn quanh:" Tỷ trượng đâu, Yển và Yên đâu?"
" Tỷ trượng đệ và Yển không tới."
"Hả, chúng chơi với đệ vui lắm, sao không đưa tới?"
Ừ, chính vì chơi quá vui nên mới không đưa tới đó, Lưu Nhạc nói thầm trong lòng, bên ngoài cười:" Lần này tỷ tới vì có chuyện vui."
"Hả? Chuyện vui gì, mau ngồi." Lưu Trương kéo tỷ tỷ ngồi xuống bên cạnh:
"Do nữ đệ sắp thành gia rồi, tỷ mang tế tử tới gặp a mẫu."
"Chính là kẻ tên, tên ... Giả Nghị à?"
"Trường đệ còn nhớ à, chính là hắn."
Lưu Trường còn nhớ Lưu Nhạc từng nói người đó là đệ tử kiệt xuất nhất của Trương Thương, sắc mặt liền khó coi:" Vậy hắn đâu?"
"Đang ở ngoài điện, tỷ chuẩn bị gọi vào."
Lưu Nhạc vừa nói vừa nhìn sắc mặt Lữ hậu, nàng biết a mẫu luôn muốn gả Yên cho Yên vương hoặc thế tử Sở vương, nhưng nàng và Trương Ngao tự ý đem Lưu Nhạc gả cho một tiểu tử vô danh, a mẫu chắc chắn không vui:
Thấy Lưu Nhạc nhìn mình, Lữ hậu nghiêm mặt nói:" Cho hắn vào."
Lưu Nhạc mừng rỡ, bấy giờ mới đứng dậy gọi người trẻ tuổi kia vào.
Giả Nghị đi vào Tiêu Phòng Điện, tức thì thu hút ánh mắt mọi người, tên này còn quá trẻ, tuổi đại khái bằng Chu Thắng Chi, nhưng rất có khí chất, thiếu chút khắc bốn chữ, tuổi trẻ đắc ý lên mặt, có mười Chu Thắng Chi gộp lại cũng chẳng so được. Hắn tới trước mặt thái hậu, cung kính thi lễ.
Lữ hậu quan sát rất kỹ, tướng mạo anh tuấn, phong độ ngời ngời, bất giác gật đầu nhận lễ:" Đứng lên đi."
Giả Nghị đứng dậy, đợi sai bảo.
Lưu Trường cũng quan sát hắn, chỉ thấy kẻ này tướng mạo chẳng ra sao, ánh mắt đờ đẫn, trông không giống người tốt, bất mãn chất vấn:" Thấy trọng phụ, vì sao không hành lễ?"
Giả Nhị liếc mắt một cái bình tĩnh nói:" Bái kiến trọng phụ."
Lưu Trường không thấy có chút kính trọng nào trên người hắn, càng tức giận, đang định mắng chửi, Lữ hậu lên tiếng trước:" Từng đọc sách gì?"
Giả Nghị ngẩng đầu lên, nói một loạt sách mà Lưu Trường chưa từng nghe qua, Lữ hậu vui lắm:" Ngươi thích đọc Hàn Phi Tử."
Lập tức hai người thiến hành nghiên cứu học thuật Pháp gia, lại nhảy qua Hoàng lão, cuối cùng tới Nho gia. Lữ hậu càng nghe càng hài lòng:" Người bình thường học một môn đã không dễ, vậy mà tuổi ngươi đã am hiểu học thuyết ba nhà."
"Bẩm thái hậu, nhờ có thầy giỏi."
"Giỏi, giỏi! Đúng là tôn tế ta."
Lữ hậu rất vui vẻ, mặt không còn khó coi như trước, vì chuyển hết sang mặt Lưu Trường rồi, nhìn thứ nịnh bợ này, lòng càng lúc càng chua.
Lữ hậu bảo hắn ngồi bên cạnh, hỏi quốc gia đại sự, Giả Nghị trả lời rất chu toàn, giải nghĩa cho Lưu Trường thấy thế nào gọi là hiền tài. So với Giả Nghị, Trần Mãi liền thành thằng ngốc, đừng nói tới bộ đôi Quản Trọng Nhạc Nghị.
Khi Lữ hậu và Lưu Nhạc vào phòng trong, chỉ còn lại hai người, Lưu Trường lạnh lùng hỏi:" Ta thấy ngươi rất bất kính với quả nhân."
Giả Nghị không đáp, đứng dậy bỏ đi.
Lưu Trường giận dữ, đuổi theo Giả Nghị, xô ngã hắn, cưỡi lên cổ, Giả Nghị không nhịn được, mắng:" Ngươi là thứ bạo quân giống Tần vương Sở vương, nước Đường là nước hổ lang!"
(*) Giả Nghị, tra tư liệu về tên này thì giỏi lắm, cái gì cũng giỏi, chỉ là không biết ăn ở, quá cao ngạo, kết cục mọi người cũng đoán được, sự nghiệp chẳng ra sao, chết cũng trẻ, vô danh tiểu tốt, không tra không ra.
(*) Vị vương tử Hung Nô làm quan nhà Hán là Kim Nhật Đê, ông này nổi tiếng lắm đấy, sau TQ biến loạn, gia tộc chạy sang Triều Tiên, chính là ông tổ họ Kim Nhật, Kim Jong Un có khi phải gọi ông tổ.