Chương 261: Có muốn cưới do nữ của ta không?
"Trường!"
Lưu Nhạc nghe thấy tiếng động vội vàng đi ra, ai ngờ thấy trọng phụ cưỡi lên người do tử, vội lớn tiếng quát, Lưu Trường tức thì cười ha hả đứng dậy.
Giả Nhị dù sao còn trẻ, thân hình gầy gò, bị thiếu niên tựa nghé non Lưu Trường đè như thế thở không nổi, gian nan đứng lên, chỉnh lại trang phục, thần sắc vẫn trang trọng.
"Đệ làm gì vậy hả?" Lưu Nhạc bất mãn đi tới chất vấn:
"Không sao, đệ thử thân thủ do tử thôi, vừa rồi do tử còn khen đệ là hiền vương tựa Tần Hiếu Công và Sở Văn Vương."
Lữ hậu cũng đã nghe thấy cười nhạt:" Không phải là Doanh Chính và Hùng Lữ à?"
Lưu Trường lờ đi lời mỉa mai của a mẫu, há miệng cười:" Con còn nhỏ, không dám so với họ."
Lữ hậu vô cùng hài lòng với đứa tôn nữ tế này, nói:" Nghị là người lễ, có tài lớn, càng là đồng môn của con, không được khinh nhục."
"Con biết rồi."
Lữ hậu chuyên môn bày tiệc vì Giả Nghị, coi như chính thức tiếp nhận hắn thành người nhà, thiên tử và hoàng hậu cũng tới, đối diện với Lưu Nhạc, họ đều có gắng giữ nụ cười. Mặc dù mặt thiên tử nhợt nhạt, mặc dù mắt hoàng hậu đỏ hoe, nhưng Lưu Nhạc không dám hỏi, chỉ hàn huyên, nhìn Lưu Doanh với vẻ không đành lòng.
Lưu Trường tất nhiên không bỏ qua yến tiệc thế này, không chỉ vì ăn, chủ yếu là muốn lôi kéo quan hệ với do tử.
Thái hậu ngồi ở thượng vị, thiên tử và hoàng hậu ngồi ở hai bên, Lưu Nhạc muốn Lưu Trường ngồi trên, nhưng nó chối từ, cuối cùng ngồi bên Giả Nghị.
Giả Nghị nghiêm mặt làm Lưu Trường nhớ tới Chu Xương đang làm Triệu quốc tướng.
Tiệc vừa bắt đầu, Lưu Trường ăn như ma đói làm Giả Nghị hoảng sợ, cứ tròn mắt nhìn, chẳng lẽ bình thường hoàng cung không có cái ăn?"
"Do tử vì sao không ăn? Không đói à? Vậy số thịt này ta ăn thay n ..."
"Trường!" Có tiếng quát:
"A, do tử ăn nhiều vào."
Giả Nghị ăn thong thả, dù ăn cũng giữ phong độ, so với vị đại vương nào đó ở bên tạo thành đối lập rõ ràng.
Lưu Trường vừa ăn vừa hỏi:" Do tử ... Ừm ... Ừm ... Ực ... Chúng ta là đồng môn ... Ừm ... Vì sao ngươi không thích ta?"
"Không phải không thích đại vương, mà là không thích sách lược của Đường, thần nhiều lần dâng thư lên sư phụ, sư phụ không để ý tới."
"Ồ chính sách nước Đường có chỗ nào không tốt?"
"Đường học theo Tần, kỳ thực không có vấn đề, Đại Hán cũng thế, nhưng nước Tần thực hiện chế độ quân công vì người Tần hiếu chiến, đánh trận có được đất đai. Nay nước Đường đất hoang rất nhiều, người Đường và người Hồ tác chiến, có thể được chia đất, vậy sau thì sao?" Giả Nghị rất nghiêm túc nói: "Đợi nước Đường khai thác hết, đại vương lấy gì thưởng cho bách tính?"
Lưu Trường tự tin nói:" Lấy Đất người Hồ phát cho họ."
Giả Nghị lắc đầu:" Trước kia nước Tần cũng nghĩ thế nên diệt vọng, đất đai tái ngoại là kiểu gì? Tướng sĩ có muốn tiếp nhận không?"
Lưu Trường do dự hỏi:" Vậy ngươi thấy ta nên làm thế nào?"
"Không thưởng đất, dùng thứ khác thưởng, phong sĩ nhiều, phong hầu giảm."
"Làm thế giải quyết được vấn đề sao?"
"Cũng không thể, chế độ quân công có lợi cho chinh chiến, một khi tướng sĩ không có được ban thưởng tương xứng, chế độ này sẽ cắn trả chủ. Muốn giải quyết vấn đề này, phải phế bỏ chế độ quân công, Đại Đường có thể dừng triệu tập bách tính, lập quân thường trực, thoát ly nông điền, không lấy canh chiến làm gốc nữa ... Bách tính có thể thao luyện, nhưng không thể tác chiến. Dùng chế độ quân công trong quân thường trực, lấy nô lệ, tiền tài, lương thực ban thưởng ..." Giả Nhị ngẩng đầu lên thao thao bất tuyệt, hắn nói từ quân đội tới vấn đề quan lại:
"Nước Tần trước kia lấy quân công tương ứng tước vị làm huyện quan, nếu có quân thường trực, quan lại và tước vị phải tách ra, dùng cách tuyển lại khác."
"Quan lại tầng thấp nhất của Tần là thông qua khảo hạch để tuyển dụng, có lẽ dùng được điểm này."
Lưu Trường càng nghe càng hiểu vì sao Trương Thương lại lờ hắn đi, chính sách hắn đề xuất là muốn lật hết chế độ của nước Đường làm lại. Nay Đường gánh trọng trách phòng bị Hung Nô, nếu thi hành chính sách hắn nói, trong thời gian ngắn, trong nước sẽ hỗn loạn, Hung Nô sẽ thừa cơ.
Nhưng tên này đúng là nhân tài, hắn mới bao tuổi, nếu tới tuổi sư phụ còn ghê gớm thế nào?
Trên lịch sử, khi Giả Nghị hơn 20 tuổi gặp được Hán Văn Đế, Hán Văn Đế vài phen trò chuyện với hắn mà chấn kinh vô cùng, thấy rằng đây là kỳ tài trời ban. Giả Nghị nhanh chóng thành tâm phúc của Hán Văn Đế, thiếu chút nữa làm công khanh, ngang hàng Chu Bột, Quán Anh.
Chỉ là tuổi trẻ đắc chí, chưa chắc là phúc phận, bất kỳ chính sách nào do đám Quán Anh đưa ra, hắn cũng sỉ nhục phản đối, không coi đám nguyên huân ra gì. Văn đế nhận ra chuyện này nên đưa hắn tới nước Trường Sa, từ đó hắn không thể vào triều đình nữa, ba mươi tuổi u uất mà chết.
Lúc này Giả Nghị không biết mình đã bị ác nhân nhắm vào, vẫn đang thao thao bất tuyệt nói ý tưởng của mình."
"Do tử à?" Lưu Trường vươn tay ra, nắm lấy tay Giả Nghị:
Giả Nghị giật bắn mình nhìn Lưu Trường đang kích động:" Đại vương."
"Ngươi nói quá đúng, quả nhân sớm nhận ra phải thay đổi hiện trạng nước Đường, thế nhưng quả nhân trí ngắn, không nghĩ tới những chính sách đó. Không ngờ hôm nay gặp được tri kỷ."
"Đại vương, thần không muốn tới phiên quốc." Ý của Giả Nghị rõ ràng, hắn muốn làm quốc tướng Đại Hán, coi khinh quan chức phiên quốc:
Lưu Trường lắc đầu:" Ta nghe nói muốn trị được thiên hạ, ít nhất phải trị được một vùng, ta muốn mời do tử tới Đường, đợi trị tốt nước Đường rồi tới trị Đại Hán, thế chẳng phải tốt sao?"
"Khi thần ở nhà nhiều quan viên tới hỏi sách lược, thần nghĩ, không cần tới phiên quốc đâu." Giả Nghị nói thì khách khí, nhưng sự ngông cuồng lộ ra rõ ràng:
Lưu Trường lại cực thích tên cuồng sĩ này, dưới trướng y, thứ khốn kiếp nào ... À loại nhân tài nào chẳng có, thêm một tên cuồng sĩ nữa có làm sao? Thế nên Đường vương không vờ vịt nữa, hất hàm hỏi:" Ngươi nói đi, ngươi còn muốn cưới do nữ của ta không?"
Giả Nghị nổi giận:" Đại vương có ý gì?"
"Quả nhân là hiền trưởng tông thất, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn có thể quyết định chuyện cưới gả, ngươi muốn cưới do nữ ta thì tới nước Đường."
"Lấy do nữ làm con tin, chưa từng thấy hiền trưởng nào như thế, ngài chính là loại bạo quân như Tần vương Sở vương."
"Ha ha ha, ngươi nói phải lắm, ta nói cho ngươi biết, trước kia có một kẻ tên Khoái Thông, muốn cưới thân thích nhà ta, ta mời hắn làm việc cho ta, hắn không chịu. Ta phá hôn sự của hắn, treo hắn lên đâm chết! Ngươi mà không nghe cũng giống hắn." Khoái Thông không biết chết bao lần rồi, lại bị Đường vương lôi lên giết lần nữa:
Giả Nghị khiếp hãi nhìn tên bạo quân trước mắt, nói không ra lời.
"Trước mặt thái hậu, đại vương dám làm càn sao?"
"Nhãi con! Chuyện tông thất đều ở ta, ta muốn, ai dám không theo? Ngươi muốn thử kiếm của ta có sắc hay không à?"
Lưu Trường vừa rống lên một cái, tức thì Tiêu Phòng Điện im phăng phắc, thái hậu, đế hậu, công chúa trố mắt nhìn.
Tự dưng xung quanh im lặng rợn người, Lưu Trường cảm thụ được sát khi quay lại, vừa vặn thấy Lữ hậu đang nhìn mình như muốn nói: Gậy của ta cũng sắc lắm.
Và thế là Lưu Trường nằm úp trên giường, Tiểu Lưu Kiến bôi thuốc cho.
"Nhanh lên, quả nhân còn chuyện lớn phải làm."
"Được! Thất ca! Nói rồi nhé, bôi xong cho đệ ba tiền?"
"Cho, cho, đệ nhẹ chút, ta cho mười tiền!"
"Thật không?" Lưu Kiến mắt sáng lên, ra sức bôi thuốc:
"Ừ, bóp vai cho ta nữa, cho thêm mười tiền."
"Vâng."
Lưu Kiến rất vui, cười hì hì hầu hạ huynh trưởng, luôn mồm gọi thất ca.