Chương 270: Đại thánh nhân Lưu Trường viết sách lập phái. (1)
Khi rời phủ Hàn Tín, Lưu Trường hăng tiết gà, đấu chí hừng hực, kích động nói với tả hữu:" Nếu quả nhân muốn thu phục đất Hà Nam, các ngươi ai muốn tiên phong?"
"Thần phụng mệnh." Trương Bất Nghi hét lên, kích động còn quá Lưu Trường:" Lấy Hà Nam, tiếp theo nam hạ lấy Lũng Tây, hướng tây có thể đánh Tây Vực, thu phục tiểu quốc, phía đông có thể đoạt Trường An ..."
"Trương Bất Nghi." Triệu Bình phẫn nộ quát:
Loan Bố trầm ngâm:" Đại vương, lúc này lỗ mãng dùng binh, không phải chuyện tốt."
"Ha ha ha, quả nhân tất nhiên là biết, nước Đường phát triển rất nhanh, đợi đấy, Hà Nam sớm muộn cũng thành một quận của nước Đường. Đi nào, về hoàng cung, chuyện Nguyệt Thị và Hung Nô đại chiến phải thương thảo với a mẫu."
Lưu Trường nhanh chóng rời đi.
Mà cùng lúc ấy sứ thần Nam Việt đang cẩn thận nghe ngóng quan lại tiếp đãi:" Vị đứng bên thiên tử, mặc giáp đeo kiếm, đỡ cờ trong gió là ai?"
"Chính là Đường vương!"
"Ồ, với tuổi Đường vương như thế vì sao còn chưa tới đất phiên?"
"Đường vương do thái hậu nuôi dưỡng, rất sủng ái, không nỡ cho đi."
"Thì ra là thế." Sứ thần khen:" Đường vương đúng là anh hùng."
"Tất nhiên rồi." Nghe sứ thần ngoại quốc khen ngợi chư hầu vương nhà mình, vị quán lại kia cũng rất vui, nói:" Tặc tù Hung Nô từng sỉ nhục quân thượng của ta, Đường vương nổi giận, dấy binh tác chiến, đánh bại Mạo Đốn, đây là chuyện thiên hạ đều biết. Nước Đường cường thịnh, các chư hầu đều yêu quý Đường vương ..."
Sứ thần nghe rất chăm chú, chợt hỏi:" Vị Đường vương này có quan hệ gì với quận Hằng Sơn đất Triệu."
"Đường vương và đất Triệu ..." Quan lại nói một nửa thì tái mặt, đổi giọng:" Không biết."
Sứ thần nhìn thế là biết rồi, lấy tiền từ ống tay áo ra, quan lại kia không chịu nhận, xoay người đi ngay, mặt đầy sợ hãi. Sứ thần càng thêm tò mò, sắc mặt này tựa hồ là có quan hệ thật, chẳng lẽ vị Đường vương kia và đại vương nhà mình có thân thích.
Nhưng bất kể nghe ngóng thế nào thì vẫn không ai dám đáp, nghe câu hỏi là sợ hãi, lúc trước còn đang trò chuyện vui vẻ, tức thì co chân chạy ngay.
Điều này làm sứ thần hoang mang, người Hằng Sơn nước Triệu có thể ăn thịt người sao? Cần gì sợ thế.
Mà thời gian này Lưu Trường cũng bàn bạc với Lữ hậu sách lược của nước Đường, Lữ hậu cũng đồng ý, nếu Nguyệt Thị vương tới, dựa theo như Nam Việt vương, cũng phong vương, để bọn họ dưỡng sức ở Đường, cùng chống Hung Nô. Ở điểm này Lưu Trường rất thích a mẫu, a mẫu làm việc nhanh gọn dứt khoát, không lề mề.
"Trường, sư phụ con có khả năng về một chuyến."
"Ai ạ?"
"Trương tướng."
"Làm gì ạ, nước Đường nhiều việc như thế, ông ấy đi được sao?"
"Không phải còn có Vương Lăng và Cái công sao, chuyện là thế này." Lữ hậu nghiêm túc nói:" Hiện giờ quan lại các nơi sung túc, nhưng họ đa phần dựa vào quân công làm quan, biết chữ rất ít. Nếu là thời Tần chỉ phụ trách tác chiến và canh tác cũng đành, nhưng hiện giờ nhiều chính sách họ không làm được."
"Ta chuẩn bị sai người biên một cuốn ( Toán số thư), ghi chép cách tính toán đơn giản để quan lại các nơi học tập. Chuyện này cần triệu tập người tinh thông toán số toàn quốc, sư phụ con là người giỏi nhất trong đó, tất nhiên phải tham dự."
Lưu Trường hiểu rồi, hiện quan lại cơi nơi là đám mãng phu, cho nên phải làm tài một bộ tài liệu giáo dục, nó nhớ ra cái gì đó, vỗ mạnh vào tràn:" Ài, sao con ngốc thế!!"
"Hử?" Lữ hậu nhìn nó không hiểu:
Lưu Trường kiêu ngạo nói:" A mẫu, chuyện này có thể giao cho con làm là đủ rồi, cần gì triệu tập nhiều người như thế!"
"Giao cho con à?" Lữ hậu do dự rõ ràng, bà nghe Trương Thương nói, thiên phú của Lưu Trường ở mặt toán số rất kinh người, thậm chí còn hơn cả ông ta. Nhưng Lữ hậu không tin lắm, vì Trương Thương giống Lưu Trường, đôi sư đồ này rất khó tin. Nay Vương Lăng tới nước Đường, triều đình nước Đường càng náo nhiệt.
Tấu biểu đàn hặc Trương Thương tới tấp từ nước Đường bay đến, rơi như tuyết, mà tên người đàn hặc, Cái công, Vương Lăng, Cái công, Vương Lăng, Vương Lăng, Vương ... Trung thần Vương Lăng cổ hủ cứng nhắc, gặp phải gian thần Trương Thương ngó lơ lễ pháp, nên náo nhiệt hết sức.
Lưu Trường có thể có thiên phú, nhưng mà nhìn nó suốt ngày rong chơi, trộm gà bắt chó như thế, sạo bao nhiêu thiên phú cũng trôi hết xuống bụng, sau đó mọc ra thành cơ bắp khắp người rồi.
Lưu Trường thấy a mẫu do dự thì vỗ ngực:" A mẫu tin con đi, con nhất định làm tốt, con đã bao giờ bốc phét chưa?"
Mỗi khi người khác sắp tin Lưu Trường nó lại nói câu này làm dao động triệt để lòng tin vào nó.
Sau khi Lưu Trường lăn lộn ăn vạ giở đủ trò vô sỉ, Lữ hậu rốt cuộc không chịu nổi tức giận, mắng:" Vậy con thử đi, viết vài tờ cho ta đọc xem."
Lưu Trường vội vàng rời hoàng cung, nếu a mẫu không nhắc tới, nó xem thì quên, xem ra sau này mình phải chịu khó suy nghĩ xem mình có thể làm được gì, không nên chìm đắm trong chơi bời du ngoạn.
Trở về Đường vương phủ, Lưu Trường trang trọng ngồi ở thượng vị, cho gọi hết xá nhân tới căn dặn:" Loan Bố, vài ngày tới ta sẽ không gặp bất kỳ ai."
"Vâng!"
"Trừ khi là chuyện trọng yếu của nước Đường, nếu không đừng quấy rầy ta."
"Vâng, nếu hảo hữu của đại vương tới bái phỏng thì sao?"
"Thì nói quả nhân bận làm việc lớn, bảo bọn họ đợi."
Loan Bố vội vâng lời, hắn lại chả quá mong đại vương đừng qua lại với đám hảo hữu ấy chứ, tốt nhất là đừng đứa nào tới.
Trương Bất Nghi nghi hoặc hỏi:" Đại vương chuẩn bị làm việc lớn gì?"
Giả Nghị liếc mắt qua:" Không biết là chuyện gì mà còn quan trọng hơn bắt gà trộm chó?"
Lưu Trường ngẩng cao đầu:" Quả nhân nghe nói quan lại các nơi không giỏi tính toán, không thể chấp hành chính sách miếu đường. Bởi thế quả nhân chuẩn bị viết một bộ sách liên quan tới toán số, để giáo hóa thiên hạ."
Nói xong câu này nó nhìn mấy xá nhân, kỳ vọng bọn họ tán dương, mà mấy xá nhân bàng hoàng.
"Đại vương vừa nói cái gì ạ?
"Ra sách, giáo hóa thiên hạ."
Trong phòng im phăng phắc, không cả thế giới tựa hồ đã câm nín, Lưu Trường nổi giận:" Chẳng lẽ các ngươi không tin quả nhân?"
Trương Bất Nghi vội vàng nói:" Thần tin đại vương."
Lưu Trường mừng lắm, bảo Trương Bất Nghi ngồi xuống cạnh mình, Trương Bất Nghi nói nhỏ:" Đại vương, để thần đi bắt vài kẻ hiểu toán số, để bọn chúng viết sách, đợi viết xong đưa tới nước Đường, sách đề tên đại vương.
"Thối lắm! Quả nhân ra sách còn cần người khác viết thay à?" Lưu Trường mắng
Giả Nghị đi tới gần, quỳ bái Lưu Trường:" Đại vương! Sư huynh! Trọng phụ! Sư phụ đối xử với chúng ta không tệ, bình thường đại vương ra sao, thần không quản, nhưng xin đại vương đừng làm chuyện này, sư phụ chúng ta tinh thông toán số, đại vương không thể làm nhục thanh danh sư phụ."
"Được! Được!" Lưu Trường giận tím mặt đứng dậy:" Các ngươi đều không tin chứ gì? Quả nhân đi viết ngay, viết xong các ngươi sẽ biết, sẽ biết!"
Nói xong Lưu Trường mặt hầm hầm đi vào phòng trong, để đám xá nhân đưa mặt nhìn nhau. Loan Bố chợt gọi:" Bất Nghi, ngươi đi đâu thế?"
"Ta đi nghe ngóng xem trong thành có đại gia toán số nào không?"
Mấy ngày tiếp theo đó, đám xá nhân phát hiện, Đường vương đúng là không ra ngoài chơi bời nữa, cả ngày ở trong phòng, đám xá nhân len lén quan sát, thấy nó cắm cúi viết lách, viết rất nhanh, thậm chí viết không cần nghĩ, càng viết càng nhiều.
Đám xá nhân nghi ngờ, chẳng lẽ đại vương định ra sách thật, đại vương còn có bản lĩnh này sao?
Quần hiền thường xuyên tới bái phỏng, nghe nói đại vương đang bận chuyện lớn, không dám quấy rầy, mà không có Lưu Trường, bọn chúng cũng không dám đi gây chuyện.