Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 271: Đại thánh nhân Lưu Trường viết sách lập phái. (2)

Chương 271: Đại thánh nhân Lưu Trường viết sách lập phái. (2)

Lưu Trường miệt mài viết tài liệu giáo dục số học cho quan lại địa phương, nội dung nó mơ thấy tuy có hạn, nhưng tri thức liên quan tới phương diện này rất nhiều, mà mấy năm qua nó chỉ biết chơi, nhiều thứ đã bị quên lãng. Sau khi có đám người Sở Mặc giúp đỡ, nó càng lười tới mức vứt bản thiết kế cho người ta, đợi bọn họ làm ra đưa tới nước Đường.


Lưu Trường hao phí đúng 10 ngày, chuyện này làm tất cả mọi người phải kinh ngạc, nó chưa bao giờ yên tĩnh thời gian dài như vậy. Lữ hậu mấy lần phải người tới tìm hiểu tình hình, kết quả tên chân chó số một Trương Bất Nghi không cho quấy rầy Đường vương, nói là phụ lệnh đại vương, thiếu chút nữa đánh họ. Cận thị chạy về khóc lóc với thái hậu, tố cáo sự càn rỡ của Trương Bất Nghi.

Lữ hậu rất tán thưởng phong cách phụng vương lệnh làm việc của hắn, đánh cho mười roi để thưởng.

Lại thêm mấy ngày nữa, ngũ đại xá nhân từ nghi ngờ trở nên lo sợ, hay đại vương làm sao rồi?

"A ~~~" Lưu Trường rời phòng, vươn mình kêu một tiếng thoải mái:

Đám xá nhân đứng trước mắt nó, cung kính hành lễ.

"Nào, xem xem ta có bản lĩnh ra sách không?"

Lưu Trường nóng lòng cho đám xá nhân xem, Loan Bố nhận lấy, mấy người vây quanh. Giấy lúc đó chưa được Thái Luân cải tiến, giá cả rất cao, nếu đại vương dùng giấy nghịch ngợm, sẽ bị thái hậu đánh đòn.

Loan Bố xem một lúc mà mù tịt:" Đại vương, đây là cái gì?"

"Ồ, quả nhân phát hiện con số hiện nay rất phức tạp, không dễ viết và ghi chép, nên sáng tạo ra loại chữ số, gọi là số Đường vương ... Các ngươi xem phần mở đầu là hiểu rồi, đây là một, đây là hai ..."

Lưu Trường giải thích kỹ càng, đám xá nhân càng nghe càng kinh ngạc.

Thứ này không phải tùy tiện mà sáng tạo ra được, đại vương chỉ vào phòng mười mấy ngày mà làm ra à? Phải thừa nhận thế này viết sách đơn giản hơn nhiều.

"Xem đi, đây là phép cộng, đây là phép trừ ... Đơn giản dễ dùng, những ký hiệu này cũng là do ta tự nghĩ, gọi là ký hiệu Đường vương! Ừ, còn nữa, xem cái này, đây là phân số, đây là bình phương, đó là ứng dụng cấp cao."

Giả Nghị mới đầu còn khinh thường, dần dần cũng phải trợn tròn mắt.

Hắn cũng theo Trương Thương học toán số, mặc dù con số và ký hiệu Lưu Trường viết khác biệt, nhưng hắn có thể hiểu được, nhưng càng xem hắn càng không hiểu. Đến khi Lưu Trường lấy ra nửa sau quyển sách, giảng tới toán học cao cấp, Giả Nghị mắt đờ đẫn, nghe tới sửng sốt.

Lưu Trường ngạo nghễ nhìn bọn họ, phản ứng kinh ngạc của bọn họ khiến lòng nó cực kỳ xướng khoái.

"Ha ha ha, thế nào? Các ngươi vẫn chưa tin ta sao, cuốn sách toán này so với sách trước kia thế nào?"

"Đại , đại vương ... Cái, cái này thực sự do đại vương viết ta? Chỉ tốn mười mấy ngày sao?" Loan Bố run tay, chợt hỏi:" Đại vương, không phải do Trương tướng để lại chứ?"

"Nếu là do sư phụ để lại, ta cần gì đợi tới bây giờ mới lấy ra?"

Trương Bất Nghi kêu lên:" Đại vương, thần sớm biết đại vương có thể làm ra, thần khác đám người này, thần luôn tin đại vương."

Lưu Trưởng há miệng cười to, Loan Bố thì liếc Trương Bất Nghi mỉa mai:" Ngươi đừng nói nữa, đi thả những đại gia toán số mà ngươi bắt về đi, nếu không đại vương mang tiếng xấu."

Tiếp đó Lưu Trường không đợi thêm được nữa, vội vàng tới Tiêu Phòng Điện đem thành quả khoe với a mẫu.

"Rất tốt!" Lữ hậu gật đầu mấy lần, kinh ngạc không thôi, song bà không khen quá mức, bà biết thằng nhãi này là cái thứ gì:" Con làm không tệ, có điều chỉ dùng nửa đầu bộ là được, nội dung còn lại quá phức tạp, quan lại không dùng tới."

"Phức tạp ạ? Con mới chỉ đề xuất vài công thức mà thôi, nếu giải thích chi tiết còn gấp chục lần." Lưu Trường ngửa đầu lên:" A mẫu, con lập công lớn như thế, có thưởng gì không?"

"Vậy thưởng Phàn Khanh cho con."

"Hả?? A mẫu nói gì thế, còn làm vậy hoàn toàn vì thiên hạ, đây vốn là chuyện con nên làm, sao dám nhân đó mà nhận thưởng!"

Mặt Lữ hậu thoáng nụ cười rồi nghiêm mặt:" Trường, ta chấp chính một thời gian rồi, đưa ra mười sáu chính sách, thành công mười một ... Có năm chính sách chưa thành công, thật đáng tiếc."

"A mẫu, thế gian này có chuyện gì thập toàn kỳ mỹ đâu, có thành công phải có thất bại. A mẫu làm được đến thế là đáng nể phục lắm rồi, Trường An phát triển đã gần bằng với Thái Nguyên rồi đấy."

Lữ hậu hừ lạnh:" Nước Đường con giàu lắm à?"

Lưu Trường phát hiện lỡ lời, cuống lên:" Không, không, bách tính ăn không đủ no, áo không đủ mặc ... Con nói quy mô Trường An sắp vượt quá Thái Nguyên, Thái Nguyên đất rộng người thưa, sao dám so với Trường An ạ."

Lữ hậu không thèm so đo vấn đề này, bà trầm tư chốc lát, nói:" Trường, ta phải nói với con một đạo lý khác."

"A mẫu nói đi ạ.

"Vệ Hoàn công có một đệ đệ tên Châu Hu, khi phụ thân Vệ Trang công của bọn họ còn, đã quá chiều chuộng Châu Hu, khiến hắn thành thói hống hách vô lý. Châu Hu mưu sát Vệ Hoàn công, đoạt vị, người lập kế cho hắn là Thạch Hậu. Đáng tiếc sau khi lên làm quân vương, hắn xây dựng bừa bãi, chén ép bách tính."

"Phụ thân của Thạch Hậu là Thạch Thước, ông ta bày kế giết Châu Hu, rồi lại giết nhi tử Thạch Hậu của mình, hành vi này gọi là đại nghĩa diệt thân, đại nghĩa quốc gia lớn hơn tình riêng."

Lưu Trương kêu lớn:" A mẫu, con sao có thể mưu sát huynh trưởng, con khác Châu Hu! Sao người đã muốn đại nghĩa giết thân con?"

Lữ hậu tức giận, mắng:" Cút!"

Lưu Trường hậm hực đứng dậy, đi được vài bước lại tủi thân quay lại:" A mẫu, nếu người định đại nghĩa diệt thân thì có thể nói cho con biết trước một tiếng được không? Con chưa có thê t ..."

Lữ hậu vươn tay lấy gậy gỗ, Lưu Trường xoay người bỏ chạy.

Khi Lưu Trường chạy khỏi hoàng cung, trên mặt không con nụ cười nữa.

Mấy xá nhân đợi nó, thấy dáng vẻ Lưu Trường như thế thì không hiểu, Loan Bố vội đi tới:" Đại vương, sao thế, thái hậu không dùng tác phẩm của người sao?"

"Thái hậu rất hài lòng, quyết định chép ra chia cho các vùng, để quan lại học tập."

"Vậy đại vương sao lại thế?"

Lưu Trường thở dài:" Nhưng chỉ dùng nửa bộ."

"Ha ha ha, thì ra là thế, đại vương đừng lo, riêng bộ sách này thôi, đại vương có thể đương danh thiên hạ, sau này mọi người nhắc tới đại vương, thế nào cũng phải thêm chữ hiền!"

Lưu Trường mừng lắm, dẫn mọi người vui vẻ về phủ.

Quần hiền đã tới, lớn bé đông đủ.

So với lời tán dương của các xá nhân, đám quần hiền mới thực sự là tán dương.

"Tài của đại vương, dù Khổng Tử cũng không bằng!"

"Lão Tử cũng không bằng."

"Ngang Thương Hiệt sáng tạo chữ."

Giả Nghị chịu không nổi, cắn răng phẫn nộ quay đầu đi, nhìn thấy Loan Bố cũng thế. Quần hiền nói Khổng Tử như thế, làm khó hai vị nho sinh, đành coi như không thấy gì.

Lưu Trường ném luôn chuyện mấy ngày trước hứa với Giả Nghị ra sau đầu, lần nữa yến tiệc ăn mừng.

Chuyện cũ lặp lại, lần này Giả Nghị né nhanh, Chu Thắng Chi ôm lấy Trương Bất Nghi. Chu Thắng Chi khóc lóc kể a phụ ép mình thành gia, sau này không thể nhà nhã như vậy nữa, chẳng ngờ Trương Bất Nghi lại hết lòng khuyên nhủ hắn. Giả Nghị nhìn mà sững sờ, hắn say mà sao coi là thật.

Vẫn như trước Lưu Trường say khướt khoác vai Giả Nghị, lảo đảo đi vào phòng trong, mọi người đã đi rồi, mấy xá nhân cũng cáo từ.

Giả Nghị định đỡ Lưu Trường nằm xuống, Lưu Trường lại tóm lấy tay hắn.

Không phải chứ, lại thế nữa?

Giả Nghị ngẩng đầu lên, thấy Lưu Trường nhìn mình chằm chằm, mặt chẳng có vẻ gì là say, rất có tinh thần:" Len lén đi gọi Trương Bất Nghi, Triệu Bình, Loan Bố tới đây! Ngàn vạn lần đừng kinh động tới người khác."

"Đại vương, vừa rồi ngài say."

"Quả nhân đã hứa với ngươi không uống rượi nữa mà, ta sớm bảo Trương Bất Nghi đổi rồi, vừa xong uống toàn nước ... Ngươi không cần hỏi nhiều, gọi bọn họ tới đây."

Giả Nghị gật đầu, bảo sao vừa rồi đại vương múa kiếm không có linh hồn, té ra là giả say.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất