Chương 278: Sinh tử yến. (1)
Màn đọ sức kết thúc, đám huynh trưởng lúc này thực sự không coi Lưu Trường như thằng nhóc nữa, chỉ là chuyện này với họ mà nói vẫn còn hơi khó tiếp nhận, sao có thể ngờ thằng nhóc suốt ngày khóc suốt ngày bị đánh trước kia đã trưởng thành. Mọi người lại ngồi xuống, như cố tình không nhắc tới chuyện vừa rồi, Lưu Khôi cười hỏi Như Ý:" Tam ca, sản lượng lương thực năm ngoài của nước Triệu là bao nhiêu?"
"Khụ, khụ, uống rượu là được, hỏi nhiều thế làm gì?" Như Ý lảng đi:
"Chỉ muốn hỏi xem nước Lương đệ còn kém nước Triệu bao xa?"
"Không kém, nước Triệu ta là kém nhất. Bách tính chạy hết rồi, bị nước Đường cướp hết, còn phải miễn thuế, nếu có bách tính nào muốn tới còn chủ động nghênh đón. Bách tính bỏ đi, quan lại ngăn cản họ liền ra tay đánh ... Nước Triệu ta cách nước Đường quá gần." Lưu Như Ý mặt đầy cay đắng:
Lưu Trường trợn mắt:" Như Ý! Sao ngươi có thể bôi nhọ quả nhân, những năm qua nước Đường vì ngươi diệt bao nhiêu tặc khấu? Nước Triệu ngươi đúng là cổ cường đạo, giết nhóm này có nhóm khác. Nếu không nhờ ta, ngươi đã bị giải tới trước mặt bệ hạ vì tội thất trách rồi."
"Ồ cường đạo à? Ừ đúng, vì nước Triệu thường có cường đạo ghé thăm mà."
Lưu Khôi lại hỏi:" Đúng rồi, Trường đệ, sản lượng lương thực năm trước của nước Đường là bao nhiêu?"
Lưu Trường trưng ra bộ mặt đau khổ không kém Như Ý:" Sản lượng gì chứ, bách tính nước Đường toàn ăn vỏ cây, nghèo lắm, đất đai nước Đường căn bản không thể canh tác, dù canh tác được, Hung Nô sẽ tới đốt hết ... Nước Đường mấy năm qua không có nổi hạt gạo, trẻ con tới giờ chưa biết lương thực trông như thế nào. Vừa vặn các huynh ở đây, hay là ...."
Tức thì tiếng cười vang đội cắt ngang lời Lưu Trường, mọi người trò chuyện sôi nổi hẳn.
"Đường huynh, sức khỏe trọng phụ ra sao?"
"Khỏe, a phụ bảo ta hỏi thăm chư vị, còn nữa, a phụ bảo ta nói với Đường vương, số thuyền kia coi như tặng nước Đường rồi, chỉ là quan lại đi cùng có thể thả về không?" Sở thế tử kế thừa ưu điểm của cha, rất nho nhã, đọc rất nhiều sách, là chàng trai điềm đạm:
Lưu Trường giả ngốc:" Hả, quan lại gì?"
Lưu Như Ý nắm ngay cơ hội nói:" Nhìn thấy chưa, đó chính là cường đạo, nước Triệu ta bị hại thảm.
"Được rồi Tam ca, mấy năm qua nước Đường cũng giúp huynh không ít, ngay cả đường xá ngoài Hàm Đan cũng là do nước Đường làm giúp, đừng nói lời như thế." Lưu Hằng lên tiếng:
Lưu Như Ý cười:" Đùa thôi mà."
"Là chư hầu vương, phải chú ý lời ăn tiếng nói." Lưu Hằng còn một câu chưa nói, ở trong hoàng cung càng phải thế.
Ở đây Lưu Trường có thể cuồng, có thể ngồi trên cùng, có thể chất vấn mấy huynh trưởng vì sao không bái kiến nó, nếu người khác làm thế với Lưu Trường thì có thể chuẩn bị uống rượu rồi lên đường ngay.
Các chư hầu vương đều đã lớn, họ nay đều đã làm chồng, làm cha, không ai non nớt nữa, đề tài ngả về hướng gia đình. Bọn họ nói tới chuyện phiền não khi quản giáo con cái, rồi kinh ngạc phát hiện, tông thất đời kế hình như đều chạy theo hướng Lưu Trường, như lừa hoang thoát cương, làm các đại vương bị mệt mỏi nghiêm trọng.
"Ôi, đau đầu, tháng trước nó đánh ba cận thị, trước khi ta đi, nó còn bị đánh phải nằm trên giường."
"Đúng thế, nói sao cũng không được, ương bướng làm càn.
Mấy người giao lưu kinh nghiệm dạy con, Lưu Như Ý mặt tối đen, không nói một lời.
Lưu Trường cười hì hì, ài, xem ra đám do tử của mình đều không tệ.
So với chư hầu vương đời một có tính cách khác nhau, đám đời hai tựa hồ có chung một đặc điểm, bướng. Đứa nào đứa nầy là thứ mãng phu giống Lưu Trường, làm việc bất kể hậu quả. Từ con Lưu Phì tới con Lưu Khôi đều là những đứa bướng. Thực ra do cuộc sống chúng, vì sao trước Lưu Trường, mấy ca ca đều hiền hòa? Vì không ai chiều.
Đám chư hầu vương đời hai giống Lưu Trường, sinh ra đã được hưởng thụ cường quyền và chiều chuộng, đương nhiên dễ chệch hướng.
Bọn họ nhìn nhi tử mình, trong đầu lại hiện ra bóng dáng đứa đệ đệ không nghe lời, chẳng lẽ mình cũng sẽ bị dày vò giống a phụ.
Mọi người đang trò chuyện náo nhiệt thì một cận thị đi vào, hô to:" Thái hậu tới."
Lưu Doanh dẫn đầu đứng dậy, các chư hầu vương đứng lên theo, nụ cười trên mặt họ thoáng cái đã biến mất hết, toàn bộ cúi đầu xuống.
Khi Lữ hậu mặc hoa phục, được đông đảo cận thị vây quanh tiến vào Tuyên Thất Điện, mọi người dùng đại lễ tham bái, bầu không khí chớp mắt trở nên trang nghiêm. Lưu Doanh mời Lữ hậu ngồi ở thượng vị, Lữ hầu lờ hắn đi, ngồi bên cạnh, để Lưu Doanh ngồi thượng vị.
Bà nhìn một lượt các chư hầu.
Có người mặt nhợt nhạt, có người đứng ngồi không yên, có người trán đổ mồ hôi, có người nghiêm mặt, có người toàn thân run rẩy, có người ngoạc miệng cười.
"Hằng, tình hình trong nhà tốt cả chứ?" Lữ hậu lên tiếng:
"Đều tốt ạ?" Lưu Hằng đáp không suy nghĩ:
Hai người hàn huyên, dù trước đó đã hàn huyên một lần rồi, Lữ hậu mỉm cười quay sang Sở thế tử:" Dĩnh Khách, a phụ ngươi thế nào?"
Lưu Dĩnh Khách vội vàng trả lời, Lữ hậu hết sức thiên vị hai người họ, trò chuyện rất lâu, tiếp đó nghiêm mặt:" Triệu vương, trong cung vẫn bình yên chứ?"
"Bẩm thái hậu, bình yên ạ."
"Tả nghe nói ả hay can thiệp vào chuyện cưới hỏi của ngươi, cãi nhau với hậu phi của ngươi, nếu khiến nước chư hầu tuyệt tự, đó là đại tội." Lữ hậu lạnh lùng nói:
Hai tay Lưu Như Ý run lên:" Chu tướng mắng rất nhiều, nhi thần cũng có chủ ý, sẽ không để thái hậu ưu phiền."
"Nên xóa nước Triệu, sáp nhập vào nước Đường." Lưu Trường lên tiếng:
Lưu hậu lờ nó đi, cũng lờ luôn cả Như Ý đang thỉnh tội, nhìn Lương vương:" Lương vương, không báo đã cưới, vì ta không phải mẹ đẻ ngươi?"
"Không, không phải thế, nhi nhi thần đã phái người báo thái hậu.
"Vậy ta cho phép chưa?"
"Dạ, dạ ..."
"Không có lệnh của trưởng bối, không phải là cưới, coi là nạp."
"Không, nhi thần có mai ..."
Thấy Ngũ ca muốn biện giải, Lưu Trường vừa cuống vừa tức, may Lưu Phì run run mắng:" Phải nghe mẫu hậu."
Lưu Khôi tủi thân cúi đầu, Lưu Phì cười mà mặt trắng bệch:" Mẫu hậu, Khôi đệ không hiểu chuyện."
"Không thẹn là trưởng chư hầu."
"A mẫu, chuyện Lương vương thành thân là do trẫm cho phép, trương huynh như phụ! Trẫm đồng ý thì là cưới!"
Lưu Doanh lên tiếng, không có chút sợ hãi nào, khi người nhà gặp phải nguy hiểm, vị thiên tử thường ngày như nhược luôn đứng ra, trở nên vô cùng cứng rắn. Hắn có thể không phải là hoàng đế hợp cách, nhưng hắn là người khiến toàn bộ chư hầu vương quy phục, thật lòng kính trọng.
Lưu Doanh giải vây cho Lương vương, Lữ hậu chỉ cười nhạt không nói gì thêm.
"Yên vương, ngươi ở nước Yên tự lập luật riêng, không phải được bệ hạ đồng ý chứ?"
"Thái hậu, nước Yên không giống nơi khác, nhiều người Hồ, nhiều tặc khấu, nhiều cường địch, nếu theo pháp độ triều đường, không cách nào quản lý được."
"Ra là thế!"
Lữ hậu nói vài câu, cảnh cáo quá nửa số chư hầu vương, thông qua đối xử khác biệt với Lưu Hằng, Lưu Dĩnh Khách, khiến quan hệ giữa các chư hầu không chặt chẽ nữa. Lưu Hằng còn đỡ, mấy huynh đệ tin hắn, nhưng nước Sở giàu mạnh lại khác, bọn họ nhìn Lưu Dĩnh Khách không còn thân thiết như ban đầu nữa.
Đó là yến hội ngột ngạt nhất mà Lưu Trường từng tham gia.
Không ai nói, không ai ăn, chỉ có Lưu Trường ăn ngấu nghiến, cho dù làm gì thì cũng phải ăn no trước đã.
Không khí hết sức trang nghiêm, các chư hầu đa phần cúi đầu, Lưu Doanh cũng không nói.
Lữ hậu thong thả lên tiếng:" Lần này ta triệu tập các ngươi tới là vì thống nhất pháp độ, trước tiên chính là việc luân chuyển quan viên, các ngươi có thể nói thoải mái, nói ra suy nghĩ của mình đi, đây là đại sự quốc gia, không cần phải cố kỵ.
Mọi người trầm mặc không nói.